Nói đến đây, nước mắt cậu ấy trào ra như mưa.
Lộ An Thanh nghe vậy cũng khóc òa lên.
Dục ca nhi tức giận nói: "Câm miệng! Khóc có ích gì? Tiết kiệm chút sức lực, lát nữa chạy trốn mới có thể chạy xa hơn."
Lộ An Thanh lập tức ngừng khóc, nhưng do ngừng quá nhanh, nó còn hít vào một cái nấc cục. Dập ca nhi cũng không khóc nữa, ngơ ngác hỏi: "Chúng ta có thể chạy trốn sao?"
Những đứa trẻ khác đang khóc rì rầm nghe thấy vậy cũng dừng lại, rồi bắt chước Lộ An Thanh, bò tới gần Dục ca nhi.
Dục ca nhi đứng dậy, lấy một chiếc ghế gỗ ở góc khuất, đặt ngọn đèn dầu lên mặt ghế. Cậu thầm nghĩ, đám thương nhân người Hồ này đúng là không chuyên nghiệp, ngay cả ghế gỗ và đèn dầu cũng để lại, chẳng lẽ họ nghĩ bọn ta không thể thoát sao?
Cậu nhóc cẩn thận cầm đèn dầu đi về phía cửa. Khi đến nơi, cậu thử kéo nhẹ cánh cửa gỗ, rồi nhìn qua khe hở rộng, thấy phía ngoài có một bậc thềm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play