Khương Xuân đùa giỡn mãi không được, bèn nghiêm lại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Phu quân nghe tin tam thẩm mang thai rồi sao? Chuyện này có gì phải buồn? Chàng thử nghĩ xem, tứ muội năm nay đã mười lăm tuổi, mà vẫn chưa có thêm đệ đệ hay muội muội nào. Trừ hai năm gặp nạn ra, tam thúc và tam thẩm đã cố gắng suốt mười ba năm mới có thể mang thai lần nữa. Chúng ta mới kết hôn được ba năm, mà động phòng cũng mới chỉ hai năm thôi, có gì phải vội vã? Mười hai năm nữa chưa có thai rồi hãy lo cũng chưa muộn."
Tống Thời An lập tức không khóc nữa, quay đầu khẽ “xùy” một tiếng, đôi mắt phượng đầy nước mắt lườm nàng: “Nàng đừng có mà nói gở.”
Khương Xuân vội vàng tự tát nhẹ vào miệng mình, cười ngượng: “Xem miệng thiếp này, đáng bị đánh!”
Tống Thời An lại im lặng, tiếp tục lặng lẽ rơi nước mắt.
Quan phục của hắn còn chưa kịp thay ra, những giọt nước mắt lớn rơi xuống chiếc áo lụa đỏ thẫm, lập tức tạo thành một vệt màu đậm ướt sũng.
Khương Xuân thấy lòng thắt lại, đau lòng không chịu nổi, liền dùng khăn lau mặt cho hắn, tiếp tục an ủi: “Sư phụ đã cho người nhắn tin, nói rằng ông đã viết thư cho bạn bè trong giang hồ, nhờ họ tìm giúp một thần y chuyên trị hiếm muộn. Sư phụ là người chàng biết rõ, ông luôn kiêu ngạo, người bình thường chẳng bao giờ lọt vào mắt ông, bạn bè ông kết giao chắc chắn không phải hạng tầm thường. Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tốt thôi.”
Tống Thời An vẫn tiếp tục lặng lẽ rơi nước mắt, không nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play