Nhận ra đây là thuốc cứu mạng, hắn cố gắng mở môi, khó khăn nuốt từng chút một.

Thuốc thấm qua cổ họng khô rát, như bị dao cắt, đau đến mức hắn nhíu mày, gần như nhăn thành chữ “川”.

Nhưng hắn vẫn kiên trì uống hết cả bát thuốc.

Đúng lúc này, Khương Loan từ ngoài trở về, tay cầm một gói giấy dầu.

Thấy Khương Xuân cầm bát thuốc rỗng, lập tức đưa gói giấy dầu qua, cười nói: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc! Này, mua mứt cho cháu rể, mau cho hắn một viên ngọt miệng.”

Khương Xuân đặt bát thuốc lại bàn đầu giường, nhận gói giấy dầu, lấy một viên mứt ra, nhét vào miệng Tống Thời An.

Sau đó nàng cười nói với Khương Loan: “Thúc nói có việc ra ngoài, hóa ra là đi mua mứt cho phu quân cháu? Chàng ấy không phải trẻ con, đừng chiều chàng ấy quá.”

Khương Loan gãi đầu, cười hiền lành: “Trong mắt thúc, các cháu vẫn là trẻ con.”

Khương Xuân kéo ghế lại, mời Khương Loan ngồi.

Khương Loan ngồi xuống, nhìn quanh, thấy tình hình trên giường tre phía nam, lập tức nhíu mày, không vui nói: “Nhị Lang, sao ngươi còn dính dáng đến bà mai Vương? Thẩm ta có biết không?”

Khương Hồ nghe thấy tiếng, nhìn lại thì thấy là đường huynh của mình, Khương Loan. Ban đầu ông ta giật mình, sau đó lại không quan tâm, phẩy tay: “Chuyện của ta ngươi đừng quản, cũng đừng chạy đến trước mặt nương ta nói này nói nọ.”

Khương Loan là tộc trưởng tương lai, theo lý thì có quyền quản Khương Hồ. Nghe vậy, ông ấy liền đứng dậy, định lý luận với Khương Hồ.

Khương Xuân kéo tay áo của Khương Loan, lắc đầu với ông ấy.

Khương Loan do dự một lúc, rồi ngồi lại ghế.

Khương Xuân nhón một viên mứt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa tiến lại gần Khương Loan, hạ giọng nói: “Thúc cháu muốn hưu thẩm cháu, cưới bà mai Vương làm chính thất, nhưng bà mai Vương không chịu, đòi năm mươi lượng bồi thường, nếu không sẽ đến nha môn kiện thẩm và nãi cháu, thế là thúc cháu đồng ý bà ta về nhà gom tiền.”

Nói đến đây, nàng kết luận: “Ác giả ác báo, thúc đừng can thiệp, để bọn họ… khụ, tự hành hạ nhau đi.”

Suýt nữa nàng nói thành “chó cắn chó”, nhưng nghĩ đến Khương Hồ vẫn là thúc ruột của mình, nàng kịp thời chuyển lời.

Khương Loan cũng không muốn can thiệp, nhưng Khương Hồ là người trong tộc Khương thị, gây chuyện lại là nương và nương tử của ăhns. Nếu bọn họ thật sự bị nhốt vào ngục, cả tộc đều mất mặt.

Tuy nhiên, lời của Khương Xuân cũng có lý, ông ấy quyết định không can thiệp.

Bà mai Vương là người khôn khéo, lại quen thói lừa người, chắc chắn sẽ lừa được Khương Hồ bồi thường.

Sau đó ba bên bọn họ tranh chấp thế nào, đó là chuyện của bọn họ.

*

Tống Thời An uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi, giấc ngủ kéo dài hơn nửa canh giờ.

Khi tỉnh dậy, quần áo hắn ướt đẫm mồ hôi.

Không biết có phải do ra mồ hôi hay không, Khương Xuân sờ trán hắn, ngạc nhiên nói: “Không còn nóng nữa, thuốc của Tiểu Tề đại phu quả nhiên hiệu nghiệm.”

Nhưng sau khi hạ sốt, Tống Thời An càng yếu hơn, không còn sức ngồi dậy, chỉ có thể nằm như phế nhân.

Nhưng trong miệng lại ngọt ngào.

Hắn mơ hồ nhớ sau khi uống thuốc, Khương Xuân nhét vào miệng hắn một thứ gì đó, không biết là kẹo mạch nha hay mứt hoa quả.

Nàng phải trông chừng mình, chắc chắn không có thời gian ra ngoài mua, phần lớn là Khương Loan mua.

Đường thúc của Khương Xuân có mối quan hệ rất tốt với cha con Khương Xuân, tốt hơn nhiều so với nhị thúc rẻ tiền như Khương Hồ này.

Khi Tống Thời An tỉnh lại, không muốn tiếp tục chiếm chỗ ở y quán, Khương Xuân nhờ Tiểu Tề đại phu bắt mạch lần nữa rồi quyết định về nhà.

Nàng khoác áo khoác của cha mình lên người Tống Thời An, thành thạo bế hắn lên ngang người, đặt vào thùng xe lừa, rồi tự mình lên xe, ôm chặt hắn vào lòng.

Về đến nhà, Khương Xuân đặt Tống Thời An lên giường trong tây phòng, rồi vào bếp đun một nồi nước nóng.

Nàng dùng chậu gỗ của Tống Thời An pha một chậu nước ấm, mang vào tây phòng, nhúng khăn vào nước rồi nói với hắn: “Xiêm y của chàng ướt hết rồi, để thiếp lau người cho chàng rồi thay xiêm ý sạch sẽ.”

“Không cần, ta…” Tống Thời An hoảng hốt, vội vàng từ chối.

Nhưng lời vừa mới nói ra đã bị Khương Xuân ngắt lời: “Chàng nói đi, chàng tự lau người được hay tự thay xiêm y được?”

Tống Thời An hiện tại toàn thân mềm nhũn như sợi mì, không thể tự lau người cũng không thể tự thay xiêm y.

Hắn lặng hồi lâu, nhượng bộ: “Đợi, đợi, đợi cha về, để ông ấy lau người và thay xiêm y cho ta.”

Từ “cha” này, hắn gọi thực sự rất khó khăn.

Khương Xuân liếc hắn một cái, hừ lạnh: “Cha đi thu lợn ở trấn Thanh Nham rồi, phải đến tối mới về, chàng định mặc y phục ướt cả nửa ngày sao?”

Thấy hắn cúi đầu không nói, nàng ném khăn vào chậu gỗ, tức giận nói: “Lát nữa bị cảm lạnh, bệnh nặng thêm, đừng mong thiếp đưa chàng đi gặp đại phu nữa!”

Tống Thời An hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực, cố gắng ngồi dậy, nhưng loay hoay mãi cũng chỉ nhấc đầu lên được một chút.

Hắn thất vọng nhắm mắt lại, rồi buông xuôi: “Ngươi đến đây đi…”

Khương Xuân tức khắc vui vẻ ra mặt.

Khương Xuân ngồi xuống mép giường, cẩn thận gỡ chiếc áo khoác dày đắp trên người của Tống Thời An, rồi đưa tay tháo khuy áo ngoài của hắn.

Môi Tống Thời An khẽ động, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vào, quay đầu sang một bên, không nhìn nàng nữa.

Khương Xuân tháo lớp áo ngoài của hắn, lộ ra lớp trung y và trung khố bên trong đã ướt đẫm.

(*Trung y: lớp áo mặc ở bên trong, dưới lớp áo ngoài, thường là áo lót hoặc áo giữ ấm.

*Trung khố: loại quần mặc bên trong, mặc lót hoặc giữ ấm.)

Nàng vừa tháo dây buộc của trung y, vừa lẩm bẩm: "Chàng xem, trung y và trung khố bên trong đều ướt hết rồi, chàng còn cố chấp không cho thiếp lau rửa thay đồ. Đến khi bị cảm lạnh, lại phải đi mời đại phu, chẳng lẽ chàng nghĩ nhà chúng ta giàu có lắm sao?"

Dây buộc vừa bung ra, làn da trắng như ngọc của hắn lộ ra trước mắt Khương Xuân.

Nàng hít một hơi lạnh.

Tên này, da dẻ vừa trắng trẻo lại mịn màng thế này, quả thực là quá không công bằng!

Nhưng khi nàng cởi hẳn trung y của hắn ra, trên lưng lại lộ ra những vết thương chằng chịt, làn da sau khi vết thương đóng vảy bong ra trở nên đỏ ửng, vết sẹo sâu có thể thấy tận xương, sơ qua cũng đếm được hơn mười vết.

Nàng kinh ngạc, lại hít thêm một hơi lạnh: "Hít..."

Dù biết hắn đã bị nhốt trong ngục suốt nửa năm, chịu không biết bao nhiêu lần tra tấn tàn nhẫn, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.

Khương Xuân không kiềm được, đưa một ngón tay chạm vào một vết sẹo, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Tống Thời An khẽ run lên, khuôn mặt cùng đôi tai lập tức đỏ ửng, còn hơn cả khi chưa uống thuốc.

Hắn giọng run rẩy: "Ngươi... xin hãy tự trọng..."

Khương Xuân sực tỉnh, nhìn rõ tình cảnh trước mắt, nàng giật mình, định thu tay lại nhưng rồi lại ngừng.

Nàng vốn là loại người như lừa, chỉ thích làm trái ý. Hắn bảo nàng tự trọng, nàng lại không muốn tự trọng!

Vì thế, không những nàng không thu tay lại, mà còn đặt cả bàn tay lên lưng hắn, vuốt ve khắp nơi.

Nàng lẩm bẩm: "Tại sao thiếp phải tự trọng? Chàng là phu quân của ta, đừng nói ta chỉ đụng chạm vài cái, dù có làm việc quá đáng hơn cũng là lẽ đương nhiên!"

Tống Thời An: "..."

Nàng nói thật hợp lý, đến mức hắn nhất thời không biết phản bác thế nào.

Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng xác nhận, người trước mặt chắc chắn không phải Khương Xuân của kiếp trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play