Nhưng chính là bởi vì người trong nhà, nên thường sẽ không đi mượn, vì bọn họ chắc chắn sẽ không thu tiền thuê.

Tuy nhiên, xe lừa đối với người nhà quê mà nói là tài sản quý giá nhất trong nhà, mượn xe lừa của người khác mà không trả tiền thuê, hai cha con Khương Hà đều cảm thấy không yên lòng.

Vì vậy, bọn họ thường sẵn sàng bỏ tiền thuê xe lừa của nhà Chu Lý Chính hơn là mượn xe từ nhà trưởng tộc.

Có lẽ chính vì không dễ mở miệng mượn, mà bây giờ Khương Xuân chạy đến nói, Khương Triệu Niên lập tức sai nhi tử Khương Loan chuẩn bị xe cho Khương Xuân.

Còn nói với Khương Xuân: “Nếu không được, thì để Khương Loan thúc đưa các người đi, dù sao hắn cũng không có việc gì làm.”

Khương Xuân lập tức xua tay từ chối: “Không cần làm phiền thúc cháu, cháu sẽ đánh xe, tự mình đưa phu quân cháu đi là được.”

Khương Loan lại không cho nàng cơ hội từ chối, sau khi chuẩn bị xong xe, ông ấy cứng rắn nói: “Xuân nương, đừng khách sáo với thúc, nhanh lên xe, ta sẽ đưa các người đi, phát sốt dạng này là không thể chậm trễ.”

Khương Xuân không thể từ chối, chỉ đành leo lên xe lừa.

Sau khi về đến nhà, nàng khoác thêm một chiếc áo ngoài cho Tống Thời An, rồi vào đông phòng lấy áo khoác của Khương Hà phủ cho hắn, sau đó trực tiếp bế ngang hắn lên.

Tống Thời An: “……”

Hắn vội vã giãy giụa, dùng giọng khàn khàn nói: “Ngươi để ta xuống, ta có thể tự đi được.”

Khương Xuân vỗ “bốp” vào mông hắn một cái, mắng: “Chàng ngoan ngoãn đừng cử động lung tung, cẩn thận ngã xuống đấy.”

Tống Thời An mặt mày tức khắc đỏ bừng, hai lỗ tai cũng đỏ rực.

Khương Loan vào theo để giúp đỡ, nhìn thấy vậy thì kinh ngạc: “Sao lại sốt đến mức này? Cứ như sắp chín rồi!”

Tống Thời An: “……”

Hắn thà bị sốt đến mức như vậy còn hơn phải sống để đối mặt với việc bị Khương Xuân tét mông như thế này.

Khương Xuân từ nhỏ đã có sức khỏe cường đại, vì vậy Khương Loan đi theo giúp đỡ cũng không đỡ Tống Thời An đi, chỉ giúp mở cửa và đóng cửa.

Nàng đặt Tống Thời An vào thùng xe lừa, tự mình leo lên, sau đó đưa tay ôm lấy hắn, để tránh hắn ngồi không vững mà ngã vào tấm chắn mà bị đập đến vỡ đầu chảy máu.

Tống Thời An mơ màng dựa vào lòng Khương Xuân, muốn phản đối nhưng người đã bị nàng bế ngang ra ngoài, lại bị ôm vai thì có gì đáng nói?

Hắn nhắm mắt lại.

Rốt cuộc không nói gì.

Khương Loan thấy họ ngồi ổn định, liền nhảy lên xe, vung roi điều khiển xe lừa.

Xe lừa dừng trước cửa y quán, Khương Xuân đưa tay bế Tống Thời An xuống, vội vàng chạy vào bên trong.

Vào đến đại sảnh, cô nhìn thấy ngay tiểu đại phu Tề Văn Lễ đang đứng trước quầy thuốc, kiểm tra dược liệu trong quầy.

Khương Xuân trong lòng vui mừng, vận may thật tốt, tiểu đại phu vẫn chưa đi.

Nàng lập tức lớn tiếng nói: “Tiểu Tề đại phu, làm phiền ngài nhanh chóng xem cho tướng công của ta, chàng ấy sốt cao, còn ho khan không ngừng.”

Tề Văn Lễ nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử mặc áo dài màu xanh đậm bị một nữ tử ôm trong lòng, không khỏi ngạc nhiên.

Khi nhìn thấy nữ tử đó là Khương Xuân, hắn liền hiểu ra.

Mặc dù hắn thường xuyên ở Đại Danh phủ học y với sư phụ, nhưng vào các dịp lễ tết vẫn trở về Tề Châu phủ thăm người thân, trấn Hồng Diệp nhỏ bé như vậy, những lời đồn đại trong trấn hắn cũng nghe không ít.

Hắn đã nghe nói từ lâu về việc Khương Hà mua một chàng rể ốm yếu cho khuê nữ mình, nhưng hắn nghĩ rằng từ “ốm yếu” chỉ là lời đồn thổi của dân làng.

Hắn liếc nhìn nam nhân như con tôm luộc nằm trong lòng nàng, giờ nhìn lại, cũng không phải là lời đồn vô căn cứ.

 “Đưa người vào đây.” Tề Văn Lễ vén tay áo, dẫn Khương Xuân vào phòng trong, để nàng đặt người lên giường tre phía bắc.

Sau đó, hắn ngồi xuống ghế bên giường, đặt tay lên cổ tay phải của Tống Thời An.

Một lát sau, hắn đổi tay khác để bắt mạch, càng bắt mạch, lông mày hắn càng nhíu chặt.

Điều này làm Khương Xuân cũng trở nên lo lắng.

Theo lý thuyết, Tống Thời An, nhân vật nam phụ này, vẫn sống đến cuối truyện, không thể nào giữa chừng lại ngã bệnh vì một cơn cảm lạnh.

Nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Dù sao thì chính nàng, tác giả của truyện, cũng đã xuyên vào đây, không biết sẽ mang lại hiệu ứng cánh bướm gì.

Tề Văn Lễ thu tay lại, nói với Khương Xuân: “Phong hàn nhập thể, phu quân của ngươi vốn đã yếu, nên bệnh mới trở nặng như vậy.”

Nói xong, hắn đứng dậy ra ngoài viết đơn thuốc.

Khương Xuân đi theo ra ngoài.

Đúng lúc đó, Khương Loan cũng buộc xong lừa, bước nhanh vào, thấy Khương Xuân liền hỏi: “Đại phu nói sao?”

Khương Xuân nhìn về phía Tề Văn Lễ, trả lời: “Tiểu Tề đại phu nói là phong hàn nhập thể, đang viết đơn thuốc.”

Khương Loan nghe thấy “tiểu Tề đại phu”, mặt liền rạng rỡ: “Tiểu Tề đại phu ở đây thì tốt quá, bệnh của cháu rể khẳng định sẽ nhanh khỏi.”

Người dân trấn Hồng Diệp thập phần tín nhiệm vào y thuật của Tề Văn Lễ, hắn không giống như tổ phụ của mình chỉ chữa được những bệnh nhẹ, những bệnh khó hơn đều phải lên y quán huyện tìm đại phu.

Tề Văn Lễ viết xong đơn thuốc, mở tủ thuốc lấy thuốc, tổng cộng có năm thang.

Hắn giao một thang cho tiểu đồng của mình, bảo hắn ta sắc thuốc.

Lúc này mới giải thích với Khương Xuân: “Phu quân của ngươi bệnh nặng quá, hãy ở đây dùng hết thuốc rồi hãy về.”

Vừa nói, hắn vừa buộc bốn gói thuốc còn lại bằng dây gai, đưa cho nàng dặn dò: “Uống thuốc trong năm ngày trước đã, bốn gói thuốc này ngươi mang về, mỗi ngày một gói, ba bát nước sắc thành một bát, uống trước khi ngủ, trong thời gian uống thuốc phải kiêng đồ tanh.”

Khương Xuân nghe xong, gật đầu đồng ý, chủ động hỏi: “Tiểu Tề đại phu, ngài tính tiền đi.”

Tề Văn Lễ kéo bàn tính qua, lách cách tính toán, nói: “Tổng cộng là 55 văn.”

Khương Loan ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Xuân nương, cháu có mang tiền không? Nếu không có, thúc sẽ trả trước cho.”

Vì đã định đưa Tống Thời An đi khám, Khương Xuân tất nhiên mang theo túi tiền, vội nói: “Thúc, cháu có mang.”

Nàng đếm 55 đồng xu từ túi tiền đặt lên quầy, nói: “Tiểu Tề đại phu, ngài đếm lại đi.”

Tề Văn Lễ không khách sáo, đếm từng đồng một, gật đầu nói: “Không thiếu, vừa đủ 55 văn.”

*

Sau khi lấy thuốc và tính tiền xong, Khương Loan nói có việc phải ra ngoài, Khương Xuân mang thuốc vào phòng trong.

Nàng đặt gói thuốc lên bàn cạnh giường, ngồi xuống ghế bên giường, đặt mu bàn tay lên trán Tống Thời An để thử nhiệt độ.

Sau đó nàng giật mình vì nóng, nhiệt độ cao hơn lúc ở nhà nhiều, không lạ gì khi tiểu Tề đại phu vội vàng bảo người sắc thuốc.

Nàng lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán hắn, nói: “Phu quân có phải rất khó chịu không? Chàng cố chịu đựng, tiểu Tề đại phu đang sắc thuốc.”

Tống Thời An bị sốt đến chóng mặt, cảm giác trời đất quay cuồng, mơ màng cảm nhận nàng đặt mu bàn tay lên trán mình, rồi lẩm bẩm bên tai.

Hắn cố gắng nghe rõ, nhưng tai như bị nhét bông, không nghe rõ chữ nào.

Tống Thời An chỉ có thể dùng hết sức, khó khăn “ừ” một tiếng.

Dù không biết nàng nói gì, nhưng đáp lại một tiếng cũng không sai.

Khương Xuân thấy hắn không nói được, lòng không khỏi lo lắng.

Dù không có nhiệt kế, nàng ước chừng nhiệt độ cơ thể hắn ít nhất cũng phải 40°.

Sốt cao như vậy, không biết có làm hắn bị ngu người đi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play