Khương Hà một lời khó nói hết: "Nhị thúc của con khóc như mất nương ruột, khăng khăng nói đứa con trong bụng bà mai Vương là của hắn, muốn đánh chết nhị thẩm của con, người đã hại chết con của hắn, nãi nãi con bảo vệ nhị thẩm, nói muốn đánh chết nhị thúc…
Khi Khương Loan thúc trở về, ba người họ vẫn đang ầm ĩ trước cửa y quán Tề gia."
Khương Xuân: “…”
Nàng phì cười.
Khương Hồ này thế mà lại muốn làm cha, đây là hành động ngốc nghếch gì vậy?
Hơn nữa, nhà ông ta đã có con trai con gái, căn bản không thiếu con cái, làm ầm lên như vậy là muốn gì?
Chẳng lẽ ông ta thật sự có tình cảm với bà mai Vương?
Bà mai Vương khôn khéo như vậy, có thể động lòng với người đàn ông vừa ngu vừa không đáng tin, trong tay còn không có mấy đồng tiền như Khương Hồ mới là lạ!
Lần này chắc chắn sẽ có chuyện cười lớn, bên nhà cũ sau này chắc sẽ rất “náo nhiệt” đây!
Ngày hôm sau, Khương Xuân đi lên thị trấn bán thịt, từ miệng của biểu cô Lưu bà tử lại nghe được một số tin tức mới.
Lưu bà tử ngồi trên bậu cửa, trước mặt đặt một cái khung quay sợi, vừa quay guồng quay tơ xe chỉ gai vừa cười khẩy nói: "Nãi ngươi và thẩm ngươi đã hiểu ra vấn đề rồi, để không bị mất tiền, một mực khăng khăng rằng đứa con trong bụng bà mai Vương là của nhị thúc ngươi, nói rằng bà mai Vương là ngoại thất của thức ngươi.”
Còn nói rằng ngoại thất dĩ hạ phạm thượng mà đánh nhau với chính thất, kết quả là vô tình làm mất đứa con trong bụng, dù có bẩm báo lên huyện nha thì quan huyện cũng không phán chính thất có tội."
Khương Xuân hơi sốc: “Nãi và thẩm cháu có đầu óc như vậy sao?”
Đã không nói thì thôi, lý do thoái thác này còn mạnh hơn việc vu khống bà mai Vương ăn cắp vòng tay hồi môn của Mã thị, dù sao chiếc vòng đó là do Khương Hồ đích thân giao cho bà mai Vương.
Lưu bà tử từ lâu đã cãi nhau với biểu muội Lý thị, rất không ưa bà ta, nghe vậy liền khinh bỉ “xì” một tiếng.
Sau đó mới nói ra sự thật: “Là nãi ngươi dẫn theo nhị thẩm ngươi đi tìm Vương Ngân Nhi, người làm nha hoàn cho gia đình giàu có ở huyện thành, Vương Ngân Nhi đã bày cho bọn họ kế này.”
“Ồ.” Khương Xuân hiểu ra, “Cháu đã nói mà, nhất định là có cao nhân chỉ điểm.”
Vương Ngân Nhi làm việc ở nhà giàu hai năm, theo hầu cô nương con chính thất của gia chủ, hiển nhiên đã học được không ít kiến thức.
Lưu bà tử cười nham hiểm: “Đáng tiếc, đạo cao một thước, ma cao một trượng.”
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng? Ôi, lãi bà người cũng có văn hóa đấy chứ!” Khương Xuân trêu Lưu bà tử một câu.
Sau đó thúc giục: “Bà đừng úp úp mở mở nữa, mau kể cho cháu nghe đi.”
Lưu bà tử lườm nàng một cái, nói chậm rì rì: “Bà mai Vương đã đưa ra hôn thư của phong thư quá cố của nàng ta —— Một thương nhân từ Thục Trung đến huyện Hồng Diệp để buôn bán.”
Khương Xuân lập tức “ồ” lên một tiếng.
Lưu bà tử không nói sai, cái này đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Lý thuyết mà nói, hôn thư cần phải được đăng ký tại nha môn mới có hiệu lực pháp lý, hôn thư chưa đăng ký chỉ là công cụ để thương nhân Thục Trung lừa bà mai Vương.
Nhưng trong dân gian, không phải cặp phu thê nào cũng có hôn thư chính thức, ngay cả những cặp có hôn thư chính thức cũng thường không đăng ký vì sợ phải tiếp xúc với quan phủ.
Cho nên bà mai Vương cầm hôn thư trong tay, đồng nghĩa với việc bà ta là chính thất của thương nhân Thục Trung này.
Cướp chính thất của người khác để làm ngoại thất là tội lớn.
Nếu Lý thị và con dâu khăng khăng rằng bà mai Vương là ngoại thất của Khương Hồ, thì Khương Hồ sẽ bị kiện, và bị tống vào đại lao còn gì.
Lý thị và con dâu lập tức im như thóc, không dám la lối bà mai Vương là ngoại thất của nhà mình nữa.
La lối khóc lóc chơi xấu cũng vô ích, chỉ có thể về nhà gom tiền.
Khương Xuân tò mò hỏi: “Thế còn nhị thúc cháu?”
Hai người phụ nữ trong nhà nhảy nhót, còn ông ta thì như biến mất.
Lưu bà tử châm chọc mỉa mai: “Đang làm hiếu tử ở nhà bà mai Vương, bưng trà rót nước, đút cơm đút thuốc, còn chu đáo hơn cả hầu hạ cha nương mình.”
Khương Xuân: “…”
Đến tiếng mẹ đẻ của nàng còn cạn lời.
Lưu bà tử đảo mắt, tốt bụng nhắc nhở: “Năm mươi lượng bạc không phải là số tiền nhỏ, nãi ngươi chắc chắn không có nhiều tiền như vậy, lại không nỡ bán đất, hơn phân nửa sẽ tìm đến nhà ngươi mượn tiền.”
Khương Xuân chặt đôi một khúc xương sườn, cười khẩy: “Đừng nói bây giờ nhà cháu đang túng thiếu, dù không túng thiếu cũng không thể cho bọn họ vay một đồng nào.”
Lưu bà tử hừ nhẹ, nói hơi lạch đề: “Không túng thiếu mới lạ, ta nghe nói ngươi vừa mới mua thuốc thang cho chàng rể ốm yếu của ngươi hết ba lượng bạc!”
Khương Xuân thật sự không biết nói gì, nàng hật sự bái phục những người cổ đại này, rõ ràng không có mạng cũng không có điện thoại, vậy mà tin tức lại truyền nhanh như vậy!
Thật sự là không thể giấu nổi chút bí mật nào!
*
Hôm nay là Tết Trung Thu, nhà nhà đều ăn tết, nên thịt lợn bán rất nhanh, chỉ nửa canh giờ đã hết sạch.
Khương Xuân đi tiệm bánh mua sáu cân bánh trung thu và hai gói điểm tâm, lúc này bánh trung thu rất to, một cái đã nặng một cân.
Nàng đem hai cân bánh trung thu và hai cân thịt đã để riêng, tặng cho Lưu bà tử làm quà lễ.
Lưu bà tử miệng nói không cần, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Bà ấy cũng không nhận không đồ của Khương Xuân, tặng lại cho Khương Xuân một tấm vải lanh mịn do bà ấy tự dệt, để nàng may áo nhỏ mặc.
Khương Xuân biết Lưu bà tử là người có lòng tự trọng cao, nếu mình từ chối thì sau này muốn tặng đồ cho bà ấy sẽ khó, nên cũng không từ chối.
Nàng vui vẻ nhận lấy: “Tay nghề của bà cô tốt như vậy, cháu thật may mắn khi nhận được đồ tốt của lão bà người.”
Rời khỏi nhà Lưu bà tử, Khương Xuân lại đi tiệm rượu mua một con gà quay và hai hũ rượu, bỏ vào sọt, đặt lên xe cút kít, trở về thôn Đại Liễu Thụ.
Ở nhà, Khương Hà đang làm cá, thấy Khương Xuân về, giơ con cá trong tay lên, cười nói: “Khương Loan thúc của con đi bắt cá ở Kính Hồ, cho nhà mình hai con, cha làm một conđể tối nay ăn, con kia để trong lu nước nuôi trước.”
“Đi bắt cá ở Kính Hồ? Kính Hồ xa như vậy, Khương Loan thúc của con thật không ngại đi.” Khương Xuân ngạc nhiên nhướn mày.
Kính Hồ ở trấn Thanh Nham bên cạnh, đi bộ mất hai canh giờ.
Nàng vừa tháo dây buộc sọt ừa cười nói: “Con mua cho Lục gia gia hai cân bánh trung thu, một hũ rượu, còn để lại hai cân thịt, cha làm cá xong mang qua cho Lục gia gia nhé.”
Khương Hà đột nhiên thấy vui mừng, nghĩ rằng khuê nữ nhà mình rất biết cách đối nhân xử thế, khen ngợi: “Cha quên dặn dò con, nhưng con lại hiểu được điều này, không uổng công Lục gia gia và Khương Loan thúc thương con.”
Khương Xuân đắc ý nhếch miệng cười.
Đừng nói là nàng đã nhận được ký ức của nguyên chủ, dù không nhận được, là một người hiện đại, nàng cũng biết quy tắc mua quà thăm hỏi người già vào dịp lễ tết.
Nàng đặt sọt đồ vào bếp, sắp xếp lại xe cút kít, rồi xắn tay áo đi vào tây phòng.