Tống Thời Âm vừa khóc vừa hét lớn: “Con không đứng dậy, con nhất quyết không đứng dậy. Nếu mẫu thân không từ bỏ ý định muốn con gả về nhà họ Ly, thì con cả đời cũng sẽ không đứng dậy.”
Ly thị đẩy tay Khương Xuân ra, ngồi lại trên ghế, lạnh lùng nói: “Được thôi, vậy con cứ nằm đó cả đời đi. Ta xem con có thể chịu được bao lâu!”
Tống Thời Âm lập tức bật khóc lớn tiếng: “Mẫu thân thật sự không thương xót con chút nào. Con biết rõ mẫu thân trọng nam khinh nữ, trong lòng chỉ thiên vị tam ca. Con là một đứa con gái vô dụng, thậm chí có lấy dây lụa trắng thắt cổ chết đi, trong lòng mẫu thân chắc còn không bằng tam ca bị trầy xước một miếng da. Nếu đã như vậy, đại ca và đại tẩu hà cớ gì phải vượt ngàn dặm xa xôi đến Thiệu Hưng chuộc con ra, cứ để con tự sinh tự diệt trong thanh lâu không tốt hơn sao, để khỏi phải về nhà khiến người khác chướng mắt, bị ghét bỏ.”
“Ai dám ghét bỏ con?”
Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói đầy uy quyền của Chu thị.
Ba người con dâu là Trang thị, Thu thị và Ly thị, khi nghe thấy giọng của mẹ chồng, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Cả ba cùng cúi người hành lễ: “Chúng con bái kiến lão thái thái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT