Nói đến đây, hắn cố tình ngừng lại một chút.
Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, mẫu thân lập tức thở nặng nề hơn, tay vô thức nắm chặt lấy góc áo, rõ ràng rất lo lắng cho hắn.
Lúc này, hắn mới tiếp tục nói: “May mắn thay, số mạng con chưa đến lúc tận. Nơi mà đối với con là vực sâu vạn trượng, lại chính là ngọn núi phía sau thôn của Cẩn Nương.
Hôm đó, Cẩn Nương đang ở sau núi đào khoai, thấy con bị trọng thương, máu chảy đầm đìa, lại còn bất tỉnh, liền có lòng tốt cõng con về nhà. Nàng còn mang hết số bạc ít ỏi còn lại trong nhà, mời đại phu đến chữa trị cho con...
Số bạc ấy dĩ nhiên không đủ, nên Cẩn Nương phải dậy từ tờ mờ sáng để lên núi hái thuốc, đào khoai, nhặt trứng gà rừng và hái nấm. Nhờ sự nỗ lực của nàng, không chỉ giúp con vượt qua cơn nguy kịch mà còn dưỡng lành vết thương.
Ân cứu mạng, con không biết lấy gì báo đáp, bản thân lại nghèo hèn, thân phận thấp kém chỉ là một kẻ nô bộc của quan phủ, nên chỉ có thể lấy thân báo đáp, cưới nàng làm thê.”
Nói đến đây, Tống Thời Duệ nghiêm mặt, trịnh trọng thưa: “Lúc con sa cơ lỡ vận, nàng đã không ngại nguy hiểm mà cứu giúp, dốc hết sức lực để chữa trị cho con; nay Tống gia đã được phục hồi danh dự, con đã phú quý rồi, sao có thể quên ân tình mà trở thành kẻ bội bạc, hèn hạ, qua cầu rút ván?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play