Hơn nữa, Tống Thời An là người mà hai kiếp nàng đều thầm mến. Trước đây, hắn chỉ là một nhân vật trên giấy, nàng chỉ có thể tưởng tượng, chẳng làm được gì cả.
Nhưng bây giờ, hắn là người sống sờ sờ trước mắt, là người mà nàng có thể chạm đến, ôm lấy. Dù miệng luôn không tình nguyện, nhưng trong lòng nàng thật ra rất sẵn lòng dỗ hắn vui vẻ.
Hai người trước tiên tự do làm điều mình muốn, sau đó mới nghiêm túc chung chăn gối một lần, đến lúc kết thúc thì trời đã sang canh ba.
Sáng hôm sau, trước khi đến chính viện thỉnh an, Khương Xuân bị Quế Chi kéo ra khỏi chăn, sau đó lại bị Quế Diệp lau mặt bằng chiếc khăn thấm nước lạnh, lúc này mới tỉnh táo lại.
Quả nhiên, sống kham khổ mà bước vào cuộc sống xa hoa thì dễ, từ xa hoa mà quay về sống kham khổ mới khó. Trước đây, hai người không ít lần vui đùa đến tận giờ này, hôm sau nàng vẫn có thể dậy từ lúc canh ba để đi giết lợn, nhưng bây giờ đến canh năm đi thỉnh an cũng không dậy nổi.
Phải mau chóng thúc giục Tống Thời An tìm thầy dạy võ cho nàng, nếu không thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ sa sút đến mức đi đứng cũng phải dựa vào nha hoàn đỡ đần mất.
Vốn dĩ tối qua nàng định nói chuyện này với hắn cùng chuyện luyện viết chữ, nhưng bị Tống Thời An cuốn lấy, thành ra quên béng đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play