Sự thật đã chứng minh, Khương Xuân đoán không sai.
Sau khi món thịt kho chín tới, Tống Thời Âm nhìn Khương Xuân ăn lòng heo kho ngon lành, không nhịn được mà xin một miếng nếm thử, sau đó nàng lại phải thừa nhận mùi vị thật sự thơm ngon.
Khương Xuân liếc nhìn bàn tay nàng lần nữa đưa ra, liền dùng đũa nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay nàng, cười nhạt nói: “Ta trí nhớ kém lắm, nhưng không phải vừa nãy có ai đó lớn tiếng bảo rằng có chết cũng không ăn lòng heo kho sao?”
Tống Thời Âm quyết không thừa nhận, quay đầu nhìn đông ngó tây, làm bộ ngạc nhiên: “Ai đã nói mấy lời ấy vậy? Ta có nghe thấy gì đâu, chắc tẩu nghe nhầm rồi?”
Khóe miệng Khương Xuân co giật, người này vì một miếng ăn mà đến cả mặt mũi cũng chẳng cần, giờ lại còn giở trò ngây ngô.
Nghe Tống Thời An kể, hồi còn ở Tống gia, Tống Thời Âm vốn không phải kẻ tham ăn, trong chuyện ăn uống không hề kén chọn, món gì cũng có thể ăn, mà cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều.
Nhưng kể từ khi bị bán vào Hồng Túy Tiệm, Vương mụ mụ cố ý bắt nàng giữ dáng, ba ngày năm bữa mới cho ăn một chút thịt, đến nỗi bây giờ hễ thấy món mặn là nàng không cầm lòng nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play