Bà ta nói: “Bây giờ lý chính kêu chúng ta trữ lương thực đủ dùng một năm, ta thực sự không biết phải làm sao. Khương Xuân, ngươi thương xót ta mà cho ta mượn vài lượng, nhà ta chắc chắn sẽ mang ơn ngươi. Chúng ta tất cả sẽ mang ơn ngươi.”
Khương Xuân thở dài, kiên nhẫn đáp: “Thường bà tử ơi, không giấu gì bà, mấy năm nay ta thực sự kiếm được chút bạc, nhưng nào là mua đất, xây nhà ngói, thuê thầy thuốc cho mẹ ta, rồi lại lo cho phu quân, chẳng những không có đồng nào tích trữ, mà ta còn đang nợ cậu ta một số tiền lớn.
Mới hôm trước ta phải đi vay cậu ta tiền mua lương thực, bị dạy bảo một trận, rồi chỉ vay được vài lượng, kèm theo nửa bao gạo.
Bà nói xem, ta còn chẳng biết làm gì với nửa bao gạo ấy, có khi đổi lại vài lượng bạc còn dễ chịu hơn.”
Thường bà tử thấy nàng nói nghe rất hợp lý, cộng với việc nàng đang giã gạo làm bằng chứng, nên không thể không tin, đành buồn bã rời đi.
Trong mắt Thường bà tử, Khương Xuân lúc nào cũng tiết kiệm, trước khi Tống Thời An được gả vào nhà họ Khương, hai cha con Khương Hoài hằng ngày chỉ ăn những chiếc bánh màn thầu đen, rõ ràng không có khả năng tiêu tiền để mua loại gạo đắt đỏ mà ăn. Chắc chắn là từ cữu cữu giàu có của nàng – Trịnh Nghệ đưa cho.
Trong thời điểm quan trọng để mua và tích trữ lương thực như lúc này, nếu cháu gái đi thăm cữu, chắc chắn chỉ có một lý do duy nhất – đó là đi vay tiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT