Tống Đình vẫn tiếp tục nói chuyện với Tống Yên Kiều. Người mà cậu gọi là "ba lớn" chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Dù sao cũng là tiếng lòng của Tống Yên Kiều anh cũng không thể can thiệp được gì.
Tống Đình: “Là người thế nào vậy? Kiều Bảo, nói cho anh nghe đi?”
Tống Yên Kiều ôm đống Sóc Con bằng vàng đến trước mặt Tống Đình. Bao gồm cả mấy Sóc Con mà hôm nay Lận Huyên đã tặng cậu, số lượng tích góp cũng kha khá rồi. Gần như mỗi lần Lận Huyên gặp cậu đều sẽ đưa cho cậu một con.
Tống Yên Kiều: “Anh nhìn nè, tất cả là do anh ấy tặng em đó. Toàn là vàng ròng!”
Cậu đầy tự hào khoe với Tống Đình đống sóc nhỏ mà Lận Huyên tặng. Mỗi con đều có một biểu cảm khác nhau.
Có con ôm quả thông gặm, có con tự thu mình ngồi trong góc trông không khác gì cái bình ga mini, có con thì lăn ra bất động như cá khô, có con ôm sách nhưng trên đầu lại quấn một chiếc dây lưng có chữ "kháng nghị", có con bò rạp trên đất trông ủ rũ hết sức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT