[Năm nay là năm thứ 10 về căn bệnh Alzheimer của tôi, tôi cảm thấy rất nhiều thứ đang rời xa mình. Ban đầu, tôi quên mất những chi tiết tinh tế nhất, sau đó quên cả những câu từ phức tạp, tiếp theo là quên mất ngữ pháp. Cuối cùng, tôi chỉ có thể dùng vài từ vụn vặt để biểu đạt bản thân. Ký ức cũng dần rời xa tôi... Hiện tại, điều duy nhất tôi còn nhớ rõ là... hình như tôi có một người chồng. Là anh.]
Lận Huyên nhìn chằm chằm vào thanh rung động vẫn 5 điểm vẫn không nhúc nhích trên màn hình mà rơi vào im lặng.
Cái mức độ rung động này ít ra cũng phải tăng lên một chút chứ?
Lận Huyên: “Anh đi tìm em.”
Tống Yên Kiều cảm thấy mỹ mãn, ba lớn sắp tới tìm cậu rồi!
Tống Yên Kiều thậm chí còn không nhận ra bản thân đang hưng phấn, nhảy nhót trở về tìm Tống Chi Duyên.
Nhìn Sóc Con nhà cô hoàn toàn không phát hiện ra suy nghĩ của cô mà còn vui vẻ như vậy, Tống Chi Duyên cúi đầu, nhắn tin cho Tống Đình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play