Lúc Lận Huyên đến hiện trường, Tống Yên Kiều vẫn đang nhập vai một người tự kỷ.
Cậu không nói gì, đôi mắt vô hồn, thậm chí dường như chẳng hề bận tâm đến mọi âm thanh xung quanh.
Quần áo thì bẩn thỉu, lúc này trông cậu như một đứa trẻ lấm lem bùn đất, tay áo và bàn tay đều dính đầy đất cát.
Nhưng dù có lấm lem thế nào, khuôn mặt của Tống Yên Kiều vẫn đẹp đến mức lóa mắt. Cậu không giống một kẻ lang thang mà ngược lại, vẻ ngoài càng khiến người ta thấy rõ nét đẹp trời sinh.
Có một người đàn ông đang xem tranh mà Tống Yên Kiều vẽ trong mấy ngày qua cùng đám trẻ con: “Tôi có thể trả 700 ngàn cho bức tranh này. Đương nhiên, nếu tôi nhận cậu ấy về, tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu ấy.”
“Tôi biết độ tuổi này không thể nhận nuôi được.”
“Nhưng cậu ấy đã trưởng thành, cậu ấy có quyền tự chọn đi theo tôi, đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play