Lý nương tử bình thường uống nước ô mai làm từ nguyên liệu trân quý hơn nhiều so với nguyên liệu Thẩm Triêu Doanh dùng, “Hương vị không bằng cái trước mặt này, chứng tỏ tay nghề bọn họ không bằng ngươi.”
Thẩm Triêu Doanh cười, nguyên liệu trân quý thì dược tính cũng mạnh. Rốt cuộc thì tiểu cô nương nào cũng thích vị ngọt, đến khi nào cảm thấy đường quá ngọt, thì cũng là lúc trưởng thành rồi.
Để thuyết phục nàng, Lý nương tử còn kể thêm vài ví dụ, “Lần trước món ngó sen kia, bọn họ cũng làm nhưng không ngon lắm, không có mùi ngó sen.”
Món ngó sen này chỉ tốn công làm chút thôi, cách làm rất đơn giản, sao lại không ngon? Thẩm Triêu Doanh hỏi xem bọn họ đã làm như thế nào.
Hóa ra, đầu bếp của Yến Vương phủ đều tuân theo khẩu vị của Yến Vương, món ăn không bao giờ quá tinh tế, luôn muốn chất đầy những nguyên liệu tốt.
Một đĩa ngó sen đá lạnh, kẹp nếp thơm là gạo cống phẩm từ Ngô Hưng, thịt táo là táo tơ vàng, rưới mật bách hoa, nước hoa quế... Ở chỗ Thẩm Triêu Doanh, nguyên liệu tốt nhất ngược lại trở thành thứ tầm thường nhất, hoàn toàn bị che lấp hương vị.
Nhân vật chính bị mất phần diễn, một nồi lẩu thập cẩm, cuối cùng lại thành một thứ chẳng ra đâu vào đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT