Lưu Kiều và Lão Mạc sau một ngày mất tích, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt. Tiêu Lâu vui mừng khôn xiết, nhìn thấy vết máu trên người bọn họ, cậu vội vàng hỏi: "Hai người bị bão cát cuốn đi sao? Có bị thương không?"
Lưu Kiều đáp: "Giáo sư Tiêu yên tâm, bọn em không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi."
Lục Cửu Xuyên chỉ vào ngôi nhà phía trước: "Tôi tìm thấy họ khi hai người đang trốn trong ngôi nhà này."
Tiêu Lâu nhìn theo hướng anh Cửu chỉ, quả nhiên thấy một ngôi nhà kỳ lạ —— nói là nhà, nhưng thực ra nó là một khối lập phương, bốn phía đều được bao bọc kín mít bằng gạch cẩm thạch, không một kẽ hở.
Gạch cẩm thạch quen thuộc, rõ ràng là lá bài của Lão Mạc.
Lão Mạc bước đến trước mặt Tiêu Lâu, giải thích: "Lúc đó tôi bị bão cát cuốn đi, Tiểu Lưu vì cứu tôi, đã dùng lá bài Khinh công bay lên túm lấy tay tôi muốn kéo tôi về. Tiếc là, sức gió của bão cát quá mạnh, cả hai chúng tôi đều bị cuốn lên cao, rồi ngất xỉu."
Lưu Kiều bổ sung: "Bọn em cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại thì không thấy mọi người đâu, bọn em không dám đi lung tung, đành ở lại chỗ cũ chờ đợi, định khi trời tối sẽ dựa vào sao Bắc Đẩu để tìm mọi người. Kết quả, trời vừa tối bọn em đã gặp một bầy sói hoang."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT