- Cách Kiếm Tiền -
Ăn trưa xong lúc một giờ, ba người rời quán ăn, đi dạo quanh thành phố.
Mặt trời giữa trưa chói chang trên đỉnh đầu, đường phố nóng như thiêu đốt, mặt đất nóng rực, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang mặc áo len đi trên đường liên tục bị người qua đường nhìn ngó. Cậu cảm thấy mình sắp bị nướng chín, vội vàng cùng anh tìm một cửa hàng quần áo, mua đại một bộ đồ mùa hè rẻ tiền và mát mẻ để thay.
Thiệu Thanh Cách mặc áo sơ mi dài tay, cũng mua một bộ ngắn tay để thay.
Thay xong quần áo, Tiêu Lâu kiểm tra số dư trong túi, còn lại 185.000.
Khi vào phòng bí mật, lá bài A Chuồn đã tặng mỗi người thách đấu 100.000 vàng, tương đương với 1.000 tệ, số tiền này ở một thế giới có mức giá bình thường thì sống một tuần hoàn toàn không thành vấn đề, tiết kiệm một chút thậm chí có thể sống được nửa tháng.
Sáng mai khủng hoảng tài chính mới bùng nổ, cả ngày hôm nay là thời gian để người thách đấu chuẩn bị.
Các siêu thị nhỏ, cửa hàng rượu, cửa hàng tiện lợi 24 giờ ven đường đều đang kinh doanh, Tiêu Lâu đi vào xem qua các loại hàng hóa, trong đầu tự động quy đổi vàng và tệ, một chai nước khoáng khoảng 2 tệ, vật giá bình thường.
Dù sao thời gian vẫn còn rất nhiều, Tiêu Lâu ghé vào tai Ngu Hàn Giang nói: "Chúng ta đi theo Thiệu Thanh Cách, xem anh ta kiếm tiền như thế nào."
Ngu Hàn Giang không có ý kiến, liền cùng Thiệu Thanh Cách đi tìm chỗ cho vay.
Cách tốt nhất để tìm hiểu thông tin địa phương là hỏi tài xế taxi, hầu hết các tài xế taxi khi gặp khách du lịch hỏi đường đều sẽ nhiệt tình giới thiệu. Giữa trưa, đường phố quá nóng, ba người liền gọi một chiếc taxi, ngồi vào trong xe bật điều hòa.
Tiêu Lâu lịch sự nói: "Bác tài, chúng cháu là người từ nơi khác đến, phiền bác chở chúng cháu đi một vòng quanh thành phố để làm quen với đường xá ạ."
Tài xế cười nói: "Được rồi! Có muốn bác giới thiệu một số món ăn đặc sản không?"
Tiêu Lâu vội nói: "Không cần đâu ạ."
Họ không phải đến đây để tham quan du lịch.
Tài xế chở ba người đi dạo, ba người chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, làm quen với môi trường xung quanh.
Thế giới của lá bài 3 Bích là một thành phố nhỏ, các tuyến đường chính có bốn con đường hình chữ thập là Đông, Tây, Nam và Bắc, giao lộ có một quảng trường trung tâm, cũng như "Tòa nhà bách hóa" và "Siêu thị Chữ Thập Lớn".
Bốn con đường chính này đều là đường hai chiều bốn làn xe, rất rộng rãi. Các con đường khác là đường hai chiều một làn xe, nối liền với bốn con đường chính, toàn bộ thành phố vuông vắn, rất dễ nhận biết đường đi.
Tài xế vừa lái xe vừa nhiệt tình giới thiệu: "Vật giá, giá nhà ở đây đều là thấp nhất thế giới, cuộc sống rất nhàn nhã, người trẻ tuổi cũng ít áp lực, tiền lương sau khi trả hết tiền nhà còn dư được 80%."
Thiệu Thanh Cách giả vờ như vô tình hỏi: "Ở đây có chỗ cho vay hay sòng bạc gì không bác?"
Tài xế sững người một lúc, nói: "Không có! Ở đây chỉ thích hợp để dưỡng già, nhiều nhất là các cụ ông cụ bà bày vài bàn mạt chược. Nếu muốn đánh bạc thì có thể đến Thành phố Mặt Trăng, ở đó có rất nhiều người giàu, còn có cả sòng bạc lớn rất chuyên nghiệp."
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, không ngờ chỉ gọi đại một chiếc taxi mà lại có thể thu được nhiều thông tin như vậy.
Thành phố Mặt Trăng? Tiêu Lâu không nhịn được hỏi: "Thành phố Mặt Trăng ở đâu ạ?"
Tài xế nghi hoặc quay đầu nhìn cậu, như nhìn một con quái vật: "Thành phố lớn nhất thế giới mà cháu cũng không biết? Mấy đứa đến từ đâu vậy?" Ánh mắt đó dường như đang nói: Mấy đứa nhà quê này đúng là chưa hiểu chuyện đời.
Ba người bị khinh bỉ: "..."
Đúng là không biết thật, chúng tôi không chỉ là người ngoài hành tinh, mà còn là người ngoài hành tinh đối với các người.
Tiêu Lâu mặt dày nói: "Nhà cháu điều kiện không tốt lắm, ba anh em cháu bình thường không ra ngoài nhiều, đây là lần đầu tiên ra ngoài ạ."
Tài xế hiểu ra: "Ồ, thảo nào, Thành phố Mặt Trăng là một nơi tốt, thành phố lớn với hơn mười triệu dân, rất phồn hoa, nhưng mà vật giá ở đó cũng đắt cắt cổ, chắc là gấp ba bốn lần ở đây, có cơ hội thì đến đó chơi nhé."
Trong lòng Tiêu Lâu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ —— thành phố chính.
Thế giới này có thành phố chính của người chơi sao?!
Cậu câu được câu không nói chuyện phiếm với tài xế, hỏi thăm về giá cả hàng hóa, tiền lương và giá nhà ở địa phương, sau khi đến siêu thị ở trung tâm thành phố thì xuống xe.
Tiêu Lâu nói: "Thành phố Mặt Trăng, rất có thể là thành phố chính của người thách đấu, hoặc là nơi tương tự như 'thủ phủ trung ương' trong thế giới phòng bí mật, tài xế dám tiết lộ thông tin cho chúng ta, chứng tỏ đây không phải là bí mật."
Ngu Hàn Giang nói: "Tạm thời không thể đến đó, sau này tìm cơ hội, biết đâu có người quen của chúng ta."
Tiêu Lâu ừ một tiếng, quay đầu nhìn Thiệu Thanh Cách: "Ở đây không có sòng bạc, ngài Thiệu định làm thế nào?"
Thiệu Thanh Cách ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời không xa, nheo mắt nói: "Xem ra chỉ có thể làm lại nghề cũ thôi."
Tiêu Lâu nhanh chóng phản ứng lại: "Mua cổ phiếu?"
Nơi Thiệu Thanh Cách nhìn tới, phía trên tòa nhà có treo bảng hiệu "Trung tâm giao dịch chứng khoán", cộng với nghề nghiệp của anh ta là chuyên viên giao dịch chứng khoán, Tiêu Lâu liền liên tưởng đến việc anh ta sẽ dùng phương pháp chuyên nghiệp để kiếm tiền.
Chỉ là, thời gian cho đến khi thị trường chứng khoán sụp đổ không còn nhiều nữa —— chỉ còn nửa ngày, liệu có kịp không?
Thiệu Thanh Cách nhìn ra sự nghi ngờ của Tiêu Lâu, giải thích: "Tôi phải tìm hiểu xem thị trường chứng khoán của thế giới này có giống với thế giới thực hay không, nếu là chế độ giao dịch T+1 giống như cổ phiếu A, thì không kịp, nếu là T+0, thì vẫn còn hy vọng. Hai người có muốn đi xem không?"
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, đồng thời đi theo.
Cả hai đều không hiểu về cổ phiếu, nhưng thế giới này đã có thị trường giao dịch chứng khoán, và khi vào 3 Bích rõ ràng đã có gợi ý "8 giờ sáng mai cổ phiếu sẽ giảm mạnh" —— biết đâu chuyên môn của Thiệu Thanh Cách có thể phát huy tác dụng trong phòng bí mật liên quan đến kinh tế.
Ba người bước vào đại sảnh chứng khoán, thấy không ít người dân đang chơi chứng khoán.
Thiệu Thanh Cách trực tiếp tìm một máy tính, quan sát đường cong tăng giảm của một vài cổ phiếu trên màn hình, sau đó đi hỏi nhân viên một số việc, rồi nhanh chóng đến trước mặt Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang.
Anh ta hạ giọng, cố gắng không gây sự chú ý của người khác, nói với hai người: "Thị trường chứng khoán ở đây là chế độ giao dịch T+0, tương tự như cổ phiếu Mỹ trong thực tế, mua trong ngày, có thể bán ngay trong ngày. Cổ phiếu có thể bán khống, không có giới hạn biên độ tăng giảm, cũng không có giới hạn số lượng và số lần giao dịch." Anh ta quay đầu nhìn đồng hồ treo tường: "Thời gian đóng cửa là 5 giờ chiều, còn 3 tiếng nữa."
Tiêu Lâu nói: "Ý là, anh có thể mua một số cổ phiếu tăng trưởng tốt, trước khi đóng cửa thì bán hết để kiếm lời?"
Thiệu Thanh Cách nói: "Ừ, bây giờ tôi phải kiếm 'tiền nhanh', tìm những cổ phiếu tăng ổn định để mua vào bán ra nhanh chóng, nắm giữ một lượng lớn cổ phiếu tăng giá, và nhanh chóng bán ra, kiếm được chút nào hay chút đó."
Tiêu Lâu suy nghĩ một chút, nói: "Vốn ban đầu của anh là 100.000, còn 3 tiếng nữa, có thể kiếm được bao nhiêu?"
Thiệu Thanh Cách quan sát đường cong thị trường chứng khoán, nói: "Gấp đôi hoặc gấp ba chắc là không thành vấn đề."
Tiêu Lâu: "..."
Khi người này nheo mắt nhìn đường cong chứng khoán, vẻ mặt rất tự tin, cả người toát ra một loại —— ánh sáng của tiền tài. Tiêu Lâu nhìn Ngu Hàn Giang, hỏi nhỏ bên tai anh: "Chúng ta có nên đưa cho anh ta ít tiền để thử không?"
Ngu Hàn Giang nói: "Cậu quyết định đi."
Quyền tài chính nằm trong tay Tiêu Lâu, dù sao Ngu Hàn Giang cũng không nhạy cảm với tiền bạc.
Tiêu Lâu mỉm cười lấy một nửa số vàng trong túi ra, đưa cho Thiệu Thanh Cách nói: "Hay là, anh cũng giúp chúng tôi chơi chứng khoán nhé?"
"Chuyện nhỏ." Thiệu Thanh Cách mỉm cười: "Nhưng mà, tôi là kiểu người ‘dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng', không muốn nợ ân tình của hai người, hai người cũng không cần nợ tôi. Tiền tôi giúp hai người kiếm được, lợi nhuận chia bốn sáu, tôi lấy bốn phần tiền công."
"Được." Tiêu Lâu sảng khoái đồng ý, đưa cho anh ta 100.000.
Chỉ cần có thể kiếm tiền, chia cho anh ta bốn phần lợi nhuận hoàn toàn không thiệt.
Thiệu Thanh Cách nhanh chóng đăng ký tài khoản chứng khoán, sử dụng máy tính công cộng trong đại sảnh để đăng nhập thao tác, chỉ thấy mười ngón tay anh ta bay lượn trên bàn phím, trong nháy mắt đã mua vào một lượng lớn cổ phiếu lẻ, mỗi cổ phiếu anh ta đều mua không nhiều, nhưng từ thị trường giao dịch khổng lồ nhanh chóng chọn ra những cổ phiếu tăng trưởng ổn định này, anh chàng này không hổ là dân chuyên nghiệp, ánh mắt cực kỳ sắc bén. ( truyện trên app t.y.t )
Cổ phiếu của Thế Giới Là Bài mua vào trong ngày, có thể bán ngay trong ngày, tổng số lần giao dịch của một tài khoản cũng không bị giới hạn, điều này đã tạo điều kiện thuận lợi rất lớn cho Thiệu Thanh Cách thao tác.
Tiêu Lâu nhìn những đường cong đỏ xanh trên màn hình máy tính của anh ta, thật sự là nhìn đến đau đầu, liền nói: "Ngài Thiệu cứ bận việc đi, trước khi đóng cửa chúng tôi sẽ quay lại tìm anh, bây giờ tôi đi xung quanh tìm chỗ ở ổn định đã.”
Thiệu Thanh Cách quay đầu nhìn Tiêu Lâu: "Anh không sợ tôi ôm tiền bỏ chạy sao?"
Tiêu Lâu nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt ôn hòa: "Tôi tin ngài Thiệu là người thông minh."
Thiệu Thanh Cách nhìn Tiêu Lâu một lúc, khóe môi hơi nhếch lên: "Hai người cứ đi đi, trước 6 giờ quay lại, bữa tối tôi mời."
Tiêu Lâu yên tâm quay người rời đi.
Ra khỏi đại sảnh giao dịch, Ngu Hàn Giang nghi hoặc hỏi: "Cậu tin anh ta như vậy sao?" Mặc dù Ngu Hàn Giang cũng cảm thấy người này không có gan lừa anh và Tiêu Lâu, dù sao hai người họ cũng là người phá kỷ lục thế giới, nhiều lần lên thông báo, người thông minh một chút đều biết nên kết bạn, hợp tác lâu dài, đắc tội với hai người họ chỉ vì 100.000 vàng, hoàn toàn không cần thiết.
Tiêu Lâu nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Ngu chưa từng nghe nói đến người tên Thiệu Thanh Cách này sao?"
Ngu Hàn Giang cau mày suy nghĩ một lúc, kết luận: "Chưa từng nghe qua."
Tiêu Lâu giải thích: "Anh ta là Tổng giám đốc Thiệu của quỹ Thiên Hoàn, tuổi còn trẻ nhưng đã tự tay thành lập một công ty quỹ có quy mô khá lớn, trở thành đại diện khởi nghiệp của thành phố Giang Châu, là người thường xuyên xuất hiện trên bản tin tài chính."
Tiêu Lâu dừng lại một chút, bổ sung: "Vì bình thường tôi cũng quan tâm đến một số vấn đề tài chính, có thấy anh ta vài lần trên bản tin truyền hình, cho nên mới yên tâm giao tiền cho anh ta. Tôi tin với kiến thức của Thiệu Thanh Cách, anh ta sẽ không tham lam chút tiền nhỏ này của chúng ta đâu. Anh ta muốn dùng cổ phiếu để kiếm tiền trong thế giới này, chúng ta đi ăn ké, kiếm được chút nào hay chút đó."
Ngu Hàn Giang trầm ngâm: "Thảo nào lúc nãy nghe thấy tên anh ta, vẻ mặt cậu có chút kỳ lạ."
Tiêu Lâu cười nói: "Vì khi nghe tên anh ta, tôi liền nghĩ đã có người gánh chúng ta ải này rồi.”
Ngu Hàn Giang biết cảm giác được gánh thoải mái như thế nào.
Nếu Thiệu Thanh Cách thật sự nhân đôi hoặc nhân ba số vốn ban đầu, thế chẳng phải tiếp theo sẽ vượt ải dễ dàng hơn sao?
Chỉ là... đây là phòng bí mật Bích, thật sự sẽ đơn giản như vậy ư?
Ngu Hàn Giang luôn cảm thấy, ngoài khủng hoảng tài chính, còn có chuyện khác sẽ xảy ra.
Tất nhiên, điều quan trọng hiện tại vẫn là đi tìm chỗ ở trước đã.
***
Ở trung tâm thành phố có một khách sạn năm sao, tất nhiên là không ở nổi.
Họ tìm homestay xung quanh, thấy một homestay nhỏ có môi trường khá tốt, cao hai tầng, phòng đôi có bếp nhỏ và phòng tắm, một đêm chỉ cần 10.000 vàng, vừa ngon vừa rẻ.
Trưa nay mời cơm còn mua hai bộ quần áo, hết gần 20.000, đưa cho Thiệu Thanh Cách 100.000, trong tay Tiêu Lâu còn 80.000.
Cậu đi đến quầy lễ tân nói: "Ông chủ, cho chúng tôi một phòng đôi, chúng tôi muốn ở đây một tuần."
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, hơi béo, cười nói: "Được, chỉ còn một phòng thôi, giá ưu đãi cho hai người!"
Tiêu Lâu hỏi: "Có thể trả tiền một tuần luôn được không ạ?"
Ông chủ nói: "Chúng tôi đều tính tiền theo ngày, tiền lương ở thành phố chúng tôi cũng tính theo ngày."
Tính tiền theo ngày, đây chắc chắn là một cái bẫy lớn. Một khi khủng hoảng tài chính bùng nổ, vật giá tăng toàn diện, vàng sẽ mất giá từng ngày, những người không có nhiều tiền tiết kiệm sẽ lập tức rơi xuống vực thẳm, biết đâu đến cả việc ăn no mặc ấm cũng trở thành vấn đề.
Tiêu Lâu vội nói: "Tôi trả luôn một tuần, đưa thêm cho ông 10.000 vàng, ông thấy được không ạ?"
Ông chủ nghi hoặc nhìn cậu: "Đưa thêm cho tôi 10.000? Cậu trai có nói nhầm không vậy."
Tiêu Lâu kiên nhẫn nói: "Chúng tôi là khách du lịch từ nơi khác đến, lại ngại đổi khách sạn khá phiền, chúng tôi rất thích môi trường và cách trang trí ở đây, muốn giải quyết chuyện chỗ ở một lần luôn, ông chủ thấy được không ạ?"
Đưa thêm 10.000, chuyện tốt như vậy tất nhiên không thành vấn đề, ông chủ sảng khoái đồng ý: "Được, tiền phòng một tuần là 80.000."
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Ông chủ, ở đây còn phòng không ạ?"
Tiêu Lâu quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là thiếu niên đội mũ xếp hàng ở ngân hàng hôm nay.
Người đó đã thay một bộ quần áo ngắn tay mát mẻ, sau lưng đeo một cây đàn guitar, nhìn thấy Tiêu Lâu thì hơi sững người, sau đó liền dời mắt đi, chăm chú nhìn ông chủ.
Ông chủ béo cười nói: "Có, chỉ còn phòng cuối cùng thôi, giá ưu đãi cho cậu!"
Tiêu Lâu: "..."
Ông vừa nói chỉ còn một phòng thôi mà?
Cũng giống như cửa hàng quần áo trên phố, dùng loa phóng thanh lặp đi lặp lại "Ba ngày cuối cùng, thanh lý kho hàng, bán giá rẻ như cho", kết quả ba ngày sau đi qua, vẫn còn hô "Ba ngày cuối cùng, thanh lý kho hàng", một tháng sau lại đi qua, cửa hàng quần áo này vẫn sừng sững đứng đó.
Chắc chắn mỗi khi có khách vào, ông chủ đều nói "Phòng cuối cùng rồi đấy."
Người tự do trong Thế Giới Là Bài thật sự không đáng tin.
Tiêu Lâu sợ ông chủ nuốt lời vụ trả tiền bảy ngày, nên vội nói: "Ông chủ, chúng tôi trả luôn tiền bảy ngày, ông viết cho chúng tôi một cái biên lai nhé, ghi là đã thanh toán tiền phòng bảy ngày."
Ông chủ nói: "Được! Tôi viết cho cậu ngay."
Người dân trong Thế Giới Là Bài còn chưa biết khủng hoảng tài chính sắp bùng nổ, đối với ông chủ, việc Tiêu Lâu đưa tiền và yêu cầu một giấy biên nhận cũng rất bình thường.
Thiếu niên bên cạnh nghe thấy vậy, nhỏ giọng nói: "À thì, tôi cũng ở bảy ngày, ông chủ cũng viết cho tôi một tờ biên lai nhé."
Ông chủ nói: "Bảy ngày thì phải thêm tiền đấy nhé, cho tôi thêm 10.000 vàng. Phòng ốc bây giờ đang rất khan hiếm, không biết tại sao hôm nay khách du lịch lại đông như vậy, mấy người hẹn nhau cùng đến à?"
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau. Khách du lịch đông bất thường, có khi nào trong homestay này có rất nhiều người thách đấu không?
Đây là homestay rẻ nhất địa phương, Tiêu Lâu nhìn sang cậu thiếu niên đội mũ, kết quả là cậu ấy nhanh chóng quay mặt đi.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng, cậu thiếu niên vội vã lên lầu, tay xách một chiếc vali nhỏ, không biết đã mua những gì. Tiêu Lâu không muốn xen vào chuyện của người khác, nơi này đã trở thành điểm tập kết tạm thời của những người thách đấu, tốt nhất là "nước sông không phạm nước giếng", ai làm việc nấy cho yên ổn.
Chỉ là, cậu thiếu niên này khi xếp hàng ở cây ATM lúc nãy không mang theo bất kỳ hành lý nào, vậy mà trong chớp mắt đã đeo một cây đàn guitar… không lẽ cậu ấy đã bỏ tiền ra mua đàn? Trông nó khá cũ, có lẽ là đồ mua ở chợ đồ cũ.
Tiêu Lâu ghé sát tai Ngu Hàn Giang hỏi: "Chẳng lẽ tên này định ra đường hát rong kiếm tiền à?"
Ngu Hàn Giang nghiêm túc gật đầu: "Có khả năng."
Tiêu Lâu xoa cằm, trầm ngâm: "Đó cũng là một cách hay."
Rất nhiều người yêu âm nhạc từ xứ khác đến đều dựa vào việc hát rong trên phố để kiếm sống. Thiệu Thanh Cách là chuyên gia thao túng cổ phiếu có thể kiếm tiền nhanh chóng trong thời gian ngắn, còn cậu thiếu niên đội mũ này biết chơi guitar và hát, cũng có thể dựa vào tài năng của mình để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, nhận ra hình như mình không có tài lẻ đặc biệt nào để kiếm tiền?
Hai người đành lặng lẽ lên lầu.
Trong lá bài Cơ và lá bài Rô, hai người họ có thể dễ dàng phá kỷ lục thế giới. Còn lá bài Bích nếu chỉ là đánh nhau, Ngu Hàn Giang cũng không sợ. Nhưng gặp phải những căn phòng bí mật cần dùng tiền để giải quyết thì hai người thực sự đau đầu.