Từ không gian cá nhân dịch chuyển đến phòng bí mật 3 Rô, rồi vượt ải hoàn hảo và quay trở lại, thời gian trôi qua nhanh đến khó tin.

Ngu Hàn Giang còn chưa kịp đọc xong đề bài thì Tiêu Lâu đã giải được cơ quan. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác “ăn ké” này, Ngu Hàn Giang cảm thấy khá phức tạp. Trở lại không gian cá nhân, ánh mắt anh vẫn còn mang theo chút hoang mang.

Tiêu Lâu thấy Ngu Hàn Giang có vẻ bối rối, đột nhiên cảm thấy... Ngu Hàn Giang như vậy càng chân thật hơn, lại còn có chút... đáng yêu?

Cậu lập tức xua tan ý nghĩ kỳ quặc này, mỉm cười hỏi: “Câu hỏi cuối cùng, đội trưởng Ngu có phát hiện ra quy luật không?”

Ngu Hàn Giang khẽ ho một tiếng, dù hơi ngại nhưng anh cũng không muốn nói dối. Anh nhìn Tiêu Lâu, thẳng thắn nói: “Tôi vừa mới đọc xong đề, còn chưa kịp suy nghĩ.”

Tiêu Lâu: “...”

Chẳng lẽ cậu hành động quá nhanh, đến cả thời gian suy nghĩ cũng không cho đội trưởng Ngu?

Tiêu Lâu đành phải giải thích cặn kẽ: “Bài toán này vẫn là coi các con số như hình vẽ, đếm số vòng tròn trong mỗi số. 6, 9 đều là một vòng tròn, 8 có hai vòng tròn. 17896 có 4 vòng tròn, 24568 có 3 vòng tròn, 88888 có 10 vòng tròn, vậy nên mật mã là 4310.”

Ngu Hàn Giang: “...”

Một bài toán mà trẻ mẫu giáo cũng làm được, nhưng lúc nãy anh thật sự không nhìn ra, anh cảm thấy trí thông minh của mình bị xúc phạm.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của anh, Tiêu Lâu không khỏi bật cười: “Đừng để ý, loại câu hỏi này nếu đã làm qua một lần thì gặp lại sẽ thấy rất đơn giản, nhưng những người bình thường không tiếp xúc với các bài toán logic về số, đột nhiên nhìn thấy loại đề này, không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường.”

Lời an ủi của Tiêu Lâu khiến Ngu Hàn Giang cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thành tích học tập của anh quả thực không tốt lắm, đặc biệt là môn toán, nhìn thấy số là đau đầu. Nhưng anh không cho rằng mình ngốc, chỉ là trí thông minh của anh được dùng vào những việc khác.

Ăn ké cũng tốt.

Ngu Hàn Giang nghĩ, sau này gặp phòng bí mật Rô, anh cứ mặc kệ, đi theo Tiêu Lâu là được rồi.

Phòng bí mật 3 Rô hôm nay, nếu không phải bản đồ mê cung quanh co tốn thời gian mà như giống 2 Rô, tất cả các câu hỏi đều tập trung lại một chỗ, không cần phải đi lòng vòng khắp nơi, thì có lẽ Tiêu Lâu lại vượt ải hoàn hảo trong vòng 2 phút.

Tiêu Lâu chơi phòng bí mật Rô quá giỏi.

Trong lòng Ngu Hàn Giang vô cùng khâm phục người đồng đội kiến thức học thuật đầy mình này.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói loli dễ thương: “Hai anh đừng phớt lờ sự tồn tại của em chứ, em vẫn luôn chờ hai anh chào hỏi em đấy!”

Tiêu Lâu quay đầu lại, quả nhiên thấy cô bé mặc váy màu đỏ đang ngồi trên ghế sofa, hai chân ngắn đung đưa trong không trung. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng chào hỏi: “Xin chào, A Rô.”

Cô bé nói: “Tiêu Lâu, anh lại phá kỷ lục của phòng bí mật Rô rồi, em đang nghĩ, loại mê cung cơ quan nào mới có thể làm khó được anh đây?”

Tiêu Lâu khiêm tốn nói: “Số, chữ Hán, đúng lúc là những thứ anh khá giỏi, những loại khác thì chưa chắc.”

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Phòng bí mật Rô chỉ đến cấp B mới là mê cung cơ quan tổng hợp, phòng bí mật cấp C có chủ đề cố định, đúng lúc là loại ký tự, số, đối với anh mà nói đều rất đơn giản.”

Tiêu Lâu nói: “Anh tình cờ làm rất nhiều loại câu đố này thôi.”

A Rô cười nói: “Hai người đã thể hiện rất tốt, hãy nhận phần thưởng đi.”

Phòng bí mật 2 Rô lúc trước, bốn bức tường đều có lỗ, mỗi lỗ đặt một hộp kho báu, mở khóa mật mã là có thể trực tiếp lấy lá bài trong hộp, nhưng cơ quan của phòng bí mật 3 Rô không phải là khóa mật mã của hộp khó báu, mà là bàn cờ ký tự trên tường, hai người không tìm thấy lá bài nào trong phòng bí mật.

Phần thưởng được tính sau khi rời khỏi phòng bí mật, Tiêu Lâu thành thạo mở ví đựng bài, quả nhiên thấy một lá bài mới.

[Lá bài trang bị: Từ điển tiếng Hán hiện đại]

Độ hiếm: C

Mô tả: Giải được 3 cơ quan ký tự của phòng bí mật 3 Rô, phần thưởng cố định sau khi hoàn thành.

Hiệu ứng: Từ điển trong Thế Giới Là Bài không phải để tra phiên âm, bộ thủ của chữ Hán. Bạn có thể tìm thấy một số thông tin hữu ích từ đó, dù sao con người đôi khi rất dễ quên, có cuốn từ điển này, quên thì có thể lật lại xem.

Lưu ý: Cuốn sách này rất phổ biến, ai cũng có một cuốn.

Tiêu Lâu kích hoạt lá bài, trong tay quả nhiên xuất hiện một cuốn từ điển dày cộp.

Cậu lật ra xem, giấy của từ điển sờ vào rất mịn, chữ in rõ ràng, còn là bản màu.

Mục lục tra cứu từ.

Người canh giữ cửa ải... Trang 01

Phòng bí mật... Trang 05

Sinh vật... Trang 51

Nhân vật... Trang 66

Lá bài... Trang 100

Đồng đội... Trang 201

Mắt Tiêu Lâu sáng lên —— cuốn từ điển này, có hơi giống như cuốn sách minh họa trong game, những phòng bí mật mà người chơi đã trải qua, những nhân vật đã gặp, đều sẽ xuất hiện ở đây, còn những thứ chưa tiếp xúc thì đều bị đánh dấu hỏi chấm.

Cậu lật đến phần phòng bí mật, có ghi chép về “Đám tang hoa hồng 2 Cơ”, “Lá phong màu máu 3 Cơ” cùng với mô tả ngắn gọn quá trình họ hoàn thành phòng bí mật, những phòng bí mật chưa chơi thì đều là trang trắng.

Lật đến phần sinh vật, hiện tại chỉ có ghi chép về “Zombie sơ cấp”, “Thủ lĩnh zombie”.

Phần nhân vật, được chia thành “Nhân vật cố định” và “Người tự do”, ảnh, chiều cao, cân nặng... của những người như Ứng Tiểu Nhã, Chương Tình đều rất đầy đủ, còn hai “người tự do” đã biết là Triệu Sâm, Tạ Tinh Hà, tư liệu cũng rất đầy đủ, phía sau họ còn rất nhiều trang trắng, chứng tỏ sau này sẽ còn gặp thêm nhiều người tự do nữa.

Phần lá bài thì ghi lại toàn bộ thông tin lá bài mà Tiêu Lâu đang sở hữu.

Ngu Hàn Giang thấy vậy, không khỏi nhận xét: “Đây coi như là bách khoa toàn thư của Thế Giới Là Bài?”

Tiêu Lâu gật đầu: “Ừm, có thể tra cứu tư liệu bất cứ lúc nào. Hơn nữa, phần đồng đội đã ghi lại tư liệu của anh vào cuốn sách này của tôi, tôi có thể thấy toàn bộ lá bài mà anh đang sở hữu.”

Ngu Hàn Giang nói: “Trong sách của tôi cũng có tư liệu lá bài của cậu, cuốn sách này tuy không có sức chiến đấu, nhưng khá thiết thực.”

Sau này càng chơi nhiều phòng bí mật, rất có thể sẽ quên một số lá bài ít dùng, có cuốn sách này, có thể tra cứu lá bài của đồng đội bất cứ lúc nào, rất tiện lợi, cũng dễ dàng sắp xếp lại suy nghĩ hơn.

A Rô hỏi: “Hai anh thích phần thưởng cố định này chứ?”

Tiêu Lâu nói: “Thích lắm.”

A Rô nghiêm túc nói: “Đừng thấy nó chỉ là lá bài cấp C, nhưng em có trách nhiệm nói với hai anh, nó là lá bài cấp C có tỷ lệ sở hữu cao nhất, được sử dụng thường xuyên nhất trong Thế Giới Là Bài, ai dùng cũng khen.”

Thái độ quảng cáo tận tâm của cô bé khiến Tiêu Lâu nhịn cười nói: “Cảm ơn em, bọn anh rất thích phần thưởng này.”

Lúc này A Rô mới vui vẻ, nói: “Vượt ải hoàn hảo, hai người còn một cơ hội rút thăm trúng thưởng.”

Lần này Tiêu Lâu nhường cơ hội cho Ngu Hàn Giang, không thể lúc nào cũng để cậu rút, cậu toàn rút được những lá bài kỳ quái như Đào Uyên Minh và Địch Nhân Kiệt.

Ngu Hàn Giang cũng không khách sáo, rút đại một lá bài.

Hình như anh khá có duyên với trang bị, lá bài rút được lần này lại là một trang bị ——

[Lá bài trang bị: Bộ đồ lông vũ]

Độ hiếm: S

Mô tả: Vượt ải hoàn hảo và đạt điểm S, rút thăm trúng thưởng trong rương bài giới hạn, có tỷ lệ nhận được thấp.

Đây là một bộ quần áo được làm từ chất liệu đặc biệt, mùa đông giữ ấm, mùa hè mát mẻ, mặc lên người nhẹ như không, và có thể tạo thành một lớp bảo vệ hình lông vũ trên toàn thân, tự động miễn nhiễm một lần sát thương chí mạng —— mặc nó vào, tương đương với có thêm một mạng.

Lá bài này rất hữu dụng, nguy hiểm trong Thế Giới Là Bài không thể đoán trước, có thể miễn nhiễm một lần sát thương, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng. Ngu Hàn Giang suy nghĩ một chút, đưa lá bài cho Tiêu Lâu, nói: “Cậu giữ lấy đi.”

Tiêu Lâu ngẩn ra, xua tay nói: “Không cần, anh đã cho tôi một đôi giày rồi, cái này anh tự giữ đi.”

Ngu Hàn Giang nhỏ giọng nói: “Vẫn là đưa cho cậu đi, nếu sau này đến lúc sinh tử mà tôi không ở bên cạnh cậu, nó có thể bảo vệ cậu, để cậu sống sót.” Có lẽ nhận ra lời nói này hơi xui xẻo, Ngu Hàn Giang lại đổi lời: “Để phòng ngừa bất trắc, cậu cứ giữ lấy, không dùng đến thì càng tốt.”

Tiêu Lâu bất đắc dĩ cười, tạm thời cất lá bài đi: “Được, vậy tôi giữ trước.”

A Rô tò mò nhìn Tiêu Lâu, rồi lại nhìn Ngu Hàn Giang, một lúc sau mới hỏi: “Trước đây hai anh quen nhau à?”

Tiêu Lâu quay đầu lại hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

A Rô nói: “Em đã gặp rất nhiều cặp đồng đội, sau khi hoàn thành quay về không gian cá nhân đều không nói chuyện nhiều lắm, cứ như người lạ, còn có người trực tiếp trách móc cãi nhau. Hai anh phối hợp ăn ý, hơn nữa từ lúc vượt ải đến giờ hai anh vẫn luôn nói chuyện không ngừng, trông giống như bạn cũ quen biết đã lâu vậy.”

Bạn cũ?

Thực ra ở thế giới thực, hai người chỉ có thể coi là “người quen biết”, tuy đã trao đổi Wechat nhưng rất ít khi liên lạc. Ngược lại ở Thế Giới Là Bài, họ cùng nhau trải qua thảm án trường cấp 3 Phong Lâm, cùng nhau ăn mì gói, ngủ hành lang, leo cửa sổ, cạy khóa, quan hệ bỗng chốc trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên chút ấm áp.

Phải, trong mắt người ngoài, họ đã giống như bạn cũ rồi.

Gặp được người bạn ăn ý như vậy trong thế giới này, thật sự là may mắn của họ.

Tiêu Lâu nhìn A Rô, hỏi: “Có phải phòng bí mật Rô lại không cho thời gian nghỉ ngơi nữa không?”

A Rô nói: “Không phải hai anh đã ngủ 8 tiếng ở chỗ chị Cơ rồi sao? Vừa mới tỉnh dậy, hoàn thành phòng bí mật Rô cũng chỉ mất vài phút, em nghĩ hai anh cũng không cần nghỉ ngơi gì đâu.” Nói xong cô bé vung tay, một dãy lá bài lơ lửng dừng lại trước mặt hai người: “Thời gian sắp hết rồi, hãy rút lá bài cho màn tiếp theo.”

Tiêu Lâu quay đầu hỏi Ngu Hàn Giang: “Muốn đến Bích không?”

Cũng giống như Ngu Hàn Giang có bóng ma tâm lý với bài toán của phòng bí mật Rô, Tiêu Lâu cũng có bóng ma tâm lý với zombie của phòng bí mật Bích.

Thực ra có thể tiếp tục đến 4 Rô, nhưng... kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới là lựa chọn tốt nhất. Lỡ như 4 Cơ tiếp theo lại là vụ án mạng hại não, đến lúc đó thì dùng 4 Rô để chuyển tiếp và điều chỉnh.

Thứ tự Cơ, Rô, Bích, Chuồn là thoải mái nhất.

Ngu Hàn Giang nói: “Đến Bích đi, sau khi hoàn thành toàn bộ ải của lá số 3, chúng ta sẽ bắt đầu ải lá số 4 từ Cơ.”

Tiêu Lâu không có ý kiến, nhìn Ngu Hàn Giang rồi rút lá bài 3 Bích.

Sau một cơn chóng mặt, hai người đồng thời xuất hiện ở một thế giới mới.

—— Chào mừng đến với phòng bí mật 3 Bích [Khủng hoảng tài chính]

Phòng bí mật này là phòng bí mật liên kết giữa Bích và Chuồn, khi vào phòng bí mật, toàn bộ vàng của người thách đấu trước đó sẽ bị đóng băng, nhưng mỗi người sẽ nhận được thêm 100.000 vàng ban đầu, xin cảm ơn sự tài trợ hữu nghị của A Chuồn, hãy đến Ngân hàng lá bài để rút tiền trực tiếp. Khi rời khỏi phòng bí mật, vàng còn lại cũng có thể mang ra ngoài.

Vàng là đơn vị tiền tệ duy nhất lưu thông trong phòng bí mật 3 Bích.

Đây là một thành phố nhỏ trông có vẻ yên bình, nhàn nhã, nhưng không một ai biết, khủng hoảng tài chính sắp bùng nổ.

Điều kiện vượt ải phòng bí mật: 8 giờ sáng mai, sau khi giá cổ phiếu sụt giảm, khủng hoảng tài chính bùng nổ toàn diện, hãy dùng vàng trong tay để sống sót trong thành phố này bảy ngày, bảy ngày kết thúc sẽ tự động vượt ải. Phòng bí mật này không có cách vượt ải hoàn hảo, sống sót là mục tiêu duy nhất của hai người.

Lưu ý: Tất cả các nhân vật xa lạ trong thành phố này đều có thể là người tự do.

Cũng có thể là người thách đấu giống như hai người.

...

Tiêu Lâu đọc xong thông báo trên màn hình, tầm nhìn khôi phục lại ánh sáng, cậu quay đầu lại, vừa hay đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Lần này, phòng bí mật Bích không tách hai người ra, sau khi vào thế giới phòng bí mật, hai người ở ngay bên cạnh nhau.

Họ đang đứng trên một con phố dài, cách đó không xa là “Máy ATM của Ngân hàng lá bài”, phía trước có vài người đang xếp hàng.

Tiêu Lâu đau đầu nói: “Là phòng bí mật chiến tranh kinh tế? Chỉ cho chúng ta 200.000 vốn ban đầu, chúng ta phải tính toán xem nên tiêu tiền trong tay như thế nào, theo giá cả của Thế Giới Là Bài... dùng toàn bộ 200.000 để mua mì gói, liệu có thể sống qua được bảy ngày không?”

Cậu thật sự không muốn ăn mì gói nữa.

Ngu Hàn Giang cau mày nhìn những người đang xếp hàng rút tiền ở phía xa, nói: “Cái khó nhất của phòng bí mật 3 Bích, có lẽ không phải là vấn đề tiền bạc... mà là, sự hỗn loạn có thể xảy ra trong thành phố này sau khi khủng hoảng tài chính bùng nổ toàn diện.”

Tiêu Lâu sững người, nhanh chóng phản ứng lại: “Đúng rồi! Thế giới này, toàn là người tự do!”

Hôm qua A Cơ vừa mới nói, hành động của người tự do không chịu sự quản lý của người canh giữ cửa ải.

Trong phòng bí mật Cơ, những nhân vật như Ứng Tiểu Nhã, Tạ Tinh Hà sẽ làm gì, giống như đã được viết sẵn kịch bản, đại khái sẽ không thay đổi. Nhưng trong thế giới toàn là người tự do, những người này có ý chí của riêng mình, nói không chừng hết tiền, đói bụng sẽ vây lại đánh, đập, cướp, cả thành phố trở nên hỗn loạn, sự sống còn của người thách đấu cũng sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.

Hơn nữa, ở đây không chỉ có rất nhiều người tự do, mà còn có những người thách đấu khác.

Việc người thách đấu cướp vàng của nhau cũng có thể xảy ra.

Tiêu Lâu hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta đi rút tiền trước đã, rút tiền xong thì tìm chỗ ở, tối nay đến siêu thị mua đồ.”

Ngu Hàn Giang nói: “Chỉ có thể ở trọ rẻ nhất, khách sạn vốn đã đắt, sau khi khủng hoảng tài chính bùng nổ sẽ càng đáng sợ hơn.”

Tiêu Lâu gật đầu, hai người sóng vai đi đến máy ATM.

Máy ATM này không cần cắm thẻ, chỉ cần quét vân tay, vân tay của họ đã được A Chuồn ghi lại vào hệ thống Ngân hàng lá bài, Tiêu Lâu đặt vân tay lên cảm biến, thấy số dư tài khoản là 108.000, trong đó 8.000 là số tiền còn lại trước đó, nhưng “số dư khả dụng” chỉ có 100.000, số tiền kiếm được trước đó đều bị đóng băng.

Cậu rút 100.000 ra, Ngu Hàn Giang cũng rút tiền, tổng cộng 200.000 do Tiêu Lâu quản lý.

Đúng lúc này, Ngu Hàn Giang phát hiện một thiếu niên đội mũ, mặc quần jean rách, ăn mặc rất sành điệu đang xếp hàng trong đám đông, trông cậu ấy khoảng 20 tuổi, khuôn mặt mang vẻ non nớt của sinh viên đại học. Thiếu niên rõ ràng có chút lo lắng, đôi mắt to đảo qua đảo lại quan sát xung quanh. Sau khi chạm phải ánh mắt của Ngu Hàn Giang, cậu ấy lập tức quay đi, giả vờ nhìn phong cảnh ở xa.

Ngu Hàn Giang khẽ nói bên tai Tiêu Lâu: "Người đội mũ kia, rõ ràng là người thách đấu."

Tiêu Lâu mỉm cười, nói: "Người mặc áo sơ mi phía sau cậu ta cũng vậy."

Đứng ở góc độ của mình, Ngu Hàn Giang không nhìn thấy người phía sau thiếu niên, nghe vậy, anh quay đầu nhìn theo hướng Tiêu Lâu.

Chỉ thấy người đàn ông cao lớn, vóc dáng thon dài, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc màu nâu hạt dẻ được buộc túm ngắn phía sau gáy. Anh ta mặc áo sơ mi, mở hai cúc áo, để lộ một phần da thịt. Hai tay đút túi quần, nheo mắt, mang dáng vẻ nhàn nhã như "đang đi dạo", tạo nên sự tương phản rõ rệt với thiếu niên có chút bối rối đứng trước mặt.

Người đàn ông có một đôi mắt rất dễ nhận ra. Đôi mắt phượng hẹp dài, một mí, rõ ràng đang cười, nhưng khi nheo lại, lại giống như một con thú hoang đang rình mồi, toát ra vẻ nguy hiểm khó lường.

Có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Ngu Hàn Giang lục lọi trí nhớ, rất nhanh đã nhớ ra: "... Là người đã gặp trong phòng bí mật Chuồn sao?"

Tiêu Lâu gật đầu: "Chắc là anh ta, người ngay từ đầu đã chơi chiến thuật tâm lý, tuyển thủ số 5 đã All in."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play