- Phát Hiện Mới -

Phòng bí mật lá bài 3 Cơ, ngày thứ hai.

Tiêu Lâu tỉnh dậy, thấy Ngu Hàn Giang đang đứng bên cửa sổ hành lang, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía xa, lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì.

Tiêu Lâu bước tới hỏi: "Đội trưởng Ngu, anh có phát hiện mới gì không?"

Ngu Hàn Giang chỉ tay về phía rừng phong, nói: "Đêm qua mưa bão lớn, có mấy cây phong bị đổ rồi."

Tiêu Lâu nhìn theo hướng anh chỉ, thấy rừng phong xa xa, vô số lá phong bị mưa cuốn trôi rơi xuống, mặt đất như được trải một tấm thảm đỏ dày. Phía cuối rừng phong, vài cây non mới trồng bị gió quật ngã. Bồn hoa dưới tòa nhà dạy học đổ nghiêng ngả, không ít chậu hoa bị vỡ, cả khuôn viên trường hỗn loạn, như vừa trải qua một cơn bão.

Sáu giờ rưỡi sáng, mưa đã tạnh.

Giờ này, lẽ ra hai người phải đi canh cổng trường, ngày mới chắc chắn sẽ có manh mối mới, nhưng đêm qua họ lẻn vào tòa Thư Hương điều tra đã làm kinh động bảo vệ, cửa tòa nhà bị khóa.

Tiêu Lâu ngủ không ngon, cậu xoa xoa thái dương, nói: "Sắp vào lớp rồi, chúng ta phải ra ngoài bằng cách nào?"

Ngu Hàn Giang bình tĩnh chỉ tay ra ngoài cửa sổ, vào đường ống điều hòa: "Leo ra ngoài."

Tiêu Lâu: "..."

Ngu Hàn Giang trong phòng bí mật Cơ, lại thể hiện thái độ vượt ải như trong phòng bí mật Sinh tồn Bích. Anh mở cửa sổ, nhảy ra ngoài, hai tay nắm chắc đường ống điều hòa, hai chân dẫm lên gờ cửa sổ chỉ rộng 10cm, từng tầng từng tầng leo xuống.

Tim Tiêu Lâu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cao như vậy, nếu anh lỡ chân rơi xuống thì sao!

Nhưng sự thật chứng minh, lo lắng của Tiêu Lâu là thừa, dường như Ngu Hàn Giang làm việc này rất thường xuyên — leo trèo, nhảy lên, anh rất quen thuộc với các loại công trình kiến trúc, nhanh chóng chọn được con đường thuận tiện nhất, vững vàng đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lâu. (App T-Y-T)

Tiêu Lâu thò đầu nhìn xuống, tất nhiên cậu không dám leo xuống từ tầng năm… cậu không muốn bị gãy xương.

Ngu Hàn Giang ra hiệu cho cậu "xuống dưới đợi tôi", rồi nhanh chóng đi đến cửa tòa Thư Hương.

Không biết anh tìm đâu ra một sợi dây thép, loay hoay một lúc đã mở được khóa. Tiêu Lâu đang đợi ở cửa, thấy anh mở cửa, cậu không khỏi nghĩ: may mà Ngu Hàn Giang là cảnh sát, nếu anh làm đạo chích, thì chắc chắn không ai ngăn anh được.

Ngu Hàn Giang dường như nhìn ra thắc mắc của Tiêu Lâu, vừa sửa lại ổ khóa vừa giải thích: "Năm đó tôi học trường cảnh sát, một người học trưởng đã dạy tôi kỹ thuật mở khóa, anh ấy rất thích nghiên cứu những thứ nhỏ nhặt này."

Tiêu Lâu gật đầu, không hỏi thêm, cùng Ngu Hàn Giang quay người đi ra cổng trường.

Bảy giờ, học sinh bắt đầu đến trường.

Hôm nay, Tạ Tinh Hà đến rất sớm, và điều kỳ lạ là, bên ngoài đồng phục của y lại quấn một dải băng đen — băng đen là để tưởng nhớ người đã khuất, người y tưởng nhớ rõ ràng là Ứng Tiểu Nhã, người đã nhảy lầu tự sát hôm qua.

Tiêu Lâu thấy vậy không khỏi bối rối. Từ lời khai của Tạ Tinh Hà, mối quan hệ giữa y và Ứng Tiểu Nhã rất bình thường. Nhưng hôm nay y đeo băng đen, ít nhất cho thấy y rất quan tâm đến cái chết của Ứng Tiểu Nhã.

Không lâu sau, Dịch Như và Du Huy cũng đến, cũng đeo băng đen trên tay.

Ba người gặp nhau ở cổng trường, không khỏi sững sờ.

Du Huy cau mày tiến lên một bước, liếc nhìn cánh tay của Tạ Tinh Hà, nói: "Tạ Tinh Hà, cậu đeo cái này làm gì? Tiểu Nhã nhà chúng tôi không cần cậu tưởng niệm!"

Tạ Tinh Hà mặt không cảm xúc nói: "Tôi biết cậu khó mà xóa bỏ địch ý với tôi. Nhưng, tôi học cùng Tiểu Nhã ba năm, cái chết của cậu ấy... tôi cũng rất đau lòng."

Du Huy còn muốn nói gì đó, Dịch Như lên tiếng: "Hai người đừng cãi nhau nữa, muốn người ta vây xem ở cổng trường sao?"

Hôm qua Dịch Như suy sụp tinh thần, khóc rất lâu trước mặt cảnh sát, sau một đêm điều chỉnh, cô ấy đã trở lại bình thường, chỉ là, dưới mí mắt cô ấy có quầng thâm đậm, vẻ mặt mệt mỏi, rõ ràng là không được nghỉ ngơi tốt.

Du Huy lạnh lùng bước về phía trước.

Ba người im lặng đi vào tòa nhà Sùng Văn của khối 12.

Những học sinh khác dường như không liên quan đến vụ án, nội dung thảo luận cũng không có thông tin gì giá trị, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang vẫn không thể nhận ra khuôn mặt của hàng nghìn học sinh, nhưng hai người không rời khỏi cổng trường.

Họ đang đợi giáo viên hóa học của lớp 12-3 xuất hiện.

7:25, còn 5 phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, một nữ giáo viên dáng người cao ráo bước nhanh vào cổng trường.

Cô ấy để tóc ngắn ngang tai gọn gàng, mặc quần bút chì đen và áo sơ mi trắng, phối với áo khoác dài màu kaki, đi giày cao gót, dáng đi tao nhã như được đào tạo bài bản về khiêu vũ, vóc dáng mảnh mai, thẳng tắp trông rất có khí chất.

Bảo vệ chào cô ấy: "Cô Tần, đi làm à?"

Nữ giáo viên mỉm cười gật đầu với bảo vệ, bước nhanh vào tòa nhà Hành Tri.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang lập tức cảnh giác.

Cô Tần, bảo vệ đặc biệt chào hỏi cô ấy, dường như đang nhắc nhở người chơi, đây chính là giáo viên hóa học của lớp 12-3 đã xin nghỉ hôm qua.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, nhanh chóng đi theo cô ấy.

Cô ấy đi thẳng đến văn phòng hóa học ở tầng ba tòa nhà Hành Tri, vừa bước vào văn phòng, đã có đồng nghiệp nói với cô: ấy "Vi Vi, cô thật may mắn, hôm qua may mà cô xin nghỉ, cô chưa biết à? Lớp 12-3 có một học sinh nhảy lầu tự sát!"

Tần Vi Vi sững sờ, quay phắt lại: "Cái gì? Ai nhảy lầu?"

Đồng nghiệp nói: "Ứng Tiểu Nhã, người đứng cuối lớp trong kỳ thi tháng này."

Vẻ mặt Tần Vi Vi đầy kinh ngạc: "Sao lại thế được? Tôi nhớ cô bé đó học rất chăm chỉ, lần này thi không tốt, chỉ là ngoài ý muốn, tôi còn định động viên cô bé. Thi một lần không tốt, đâu cần phải nhảy lầu tự sát chứ?"

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang giả vờ là giáo viên đi ngang qua, nhìn rõ tình hình bên trong văn phòng.

Giáo viên hóa học Tần Vi Vi, một là rất thâm sâu, diễn xuất hàng đầu, hai là thật sự vô tội, không biết chuyện Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu — rốt cuộc là trường hợp nào, hiện tại vẫn chưa thể kết luận, hôm nay chắc chắn cảnh sát sẽ đến điều tra cô ấy.

Buổi tự học sáng nay của lớp 12-3 là tiết ngữ văn, giáo viên chủ nhiệm cho mọi người tự học bài trong nửa tiếng.

8 giờ 10 phút, tiết đầu tiên là tiết hóa học, Tần Vi Vi chuẩn bị giáo trình, bước ra khỏi văn phòng đi về phía lớp 12-3. Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu từ nhà vệ sinh đối diện văn phòng đi ra, nhìn bóng lưng cô ấy, Ngu Hàn Giang khẽ nói: "Cậu theo dõi Tần Vi Vi đi, tôi ra cổng trường đợi cảnh sát, lát nữa sẽ quay lại tìm cậu."

Tiêu Lâu gật đầu, lặng lẽ đi theo sau Tần Vi Vi.

Giờ lên lớp, trên hành lang nối trên không có rất nhiều giáo viên qua lại, cô ấy không hề chú ý đến Tiêu Lâu phía sau.

Tần Vi Vi mang theo sách giáo khoa bước vào lớp học — không biết là vì không trải qua sự cố Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu hôm qua, hay vì tâm lý của cô ấy thật sự quá mạnh mẽ, tiết học này cô ấy giảng rất nghiêm túc, dù rất nhiều học sinh dưới lớp không tập trung, cô ấy vẫn hoàn thành tốt công việc của một giáo viên, giảng dạy trọn vẹn tiết học.

Tiêu Lâu cũng là giáo viên, từ góc độ của đồng nghiệp để đánh giá, cô Tần giảng bài thuộc hàng top, chữ viết phấn của cô ấy ngay ngắn, đẹp mắt, trên lớp không bao giờ nói nhảm, chuẩn bị bài cũng rất đầy đủ, 45 phút của tiết học, cô ấy giảng bài mạch lạc, rõ ràng, trọng tâm, giải thích rõ ràng những kiến thức trọng điểm, gần như có thể trực tiếp lấy làm bài giảng mẫu. ( app TYT - tytnovel )

Tiêu Lâu không khỏi xoa cằm, nghi hoặc… Một giáo viên như vậy, thật sự là hung thủ tàn nhẫn sao?

***

Lúc này, Ngu Hàn Giang đang đứng sau một gốc cây nhìn chằm chằm về phía cổng trường.

Cảnh sát quả nhiên đã đến!

Hôm nay có bốn cảnh sát đến, giống như hôm qua, rõ ràng là sau khi pháp y mang thi thể về, đã khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân cái chết, nói hết những thông tin mình biết cho cảnh sát hình sự — những cảnh sát này đến là mang theo rất nhiều manh mối.

Họ tìm hiệu trưởng trước, mượn một văn phòng trống trong tòa Hành Tri, sau đó gọi giáo viên thể dục của lớp 12-3 và bảo vệ trực hôm qua đến hỏi.

Cửa văn phòng sắp đóng lại, Ngu Hàn Giang lập tức mặc áo choàng tàng hình vào nghe lén.

Cảnh sát bật máy ghi âm, vừa ghi chép vừa hỏi giáo viên thể dục: "Hôm qua trong giờ thể dục, khoảng thời gian Ứng Tiểu Nhã gặp chuyện, người gọi điện cho anh là ai?"

Giáo viên thể dục sững người, nhanh chóng trả lời: "Là cô Tần. Cô ấy đổi tiết với tôi, gọi điện hỏi thăm tình hình của học sinh, tôi hỏi cô ấy ở đâu, cô ấy nói, cô ấy phải đưa ba đi bệnh viện khám."

"Anh có thân cô Tần không? Hôm qua có gặp cô ấy không?"

"Khá thân, chúng tôi được phân công về trường này cùng lúc cách đây 5 năm, và luôn dạy cùng một lớp, khi cô ấy có việc thì đổi tiết với tôi." Giáo viên thể dục dừng lại, nói: "Hôm qua cô ấy xin nghỉ, tôi không gặp cô ấy."

"Anh thấy cô ấy là người như thế nào?"

"Rất cẩn thận, tỉ mỉ, lại còn xinh đẹp, cô Tần rất được lòng mọi người trong trường."

Cảnh sát lại gọi bảo vệ đến hỏi vài câu: "Hôm qua anh có gặp cô Tần không?"

Vẻ mặt bảo vệ khó hiểu: "Không gặp. Không phải cô ấy xin nghỉ sao? Sáng nay tôi có thấy cô ấy đến làm."

"Chìa khóa sân thượng tòa Hành Tri là do anh giữ phải không? Anh có cho ai mượn không?"

"Không..." Bảo vệ đột nhiên nhớ ra điều gì, thẳng người nói: "Nhưng mà, tháng trước khi đi tuần tra trong trường, tôi đã vô tình đánh rơi cả chùm chìa khóa, là cô Tần nhặt được rồi trả lại cho tôi."

Hai cảnh sát nhìn nhau: "Anh chắc chắn là cô Tần?"

Bảo vệ: "Tất nhiên, sau khi cô ấy trả lại cho tôi, để tỏ lòng cảm ơn, tôi còn mời cô ấy ăn một bữa!"

Sau khi những người liên quan đến vụ án đi ra khỏi cửa, hai cảnh sát bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

Đội trưởng nói: "Cô Tần này có vấn đề quá lớn, hôm qua mang tư liệu camera giám sát về, đúng lúc cô ấy đến trường vào thời điểm nạn nhân gặp chuyện, chứng tỏ cô ấy đang nói dối. Chìa khóa cũng là do cô ấy nhặt được rồi trả lại cho bảo vệ, hơn nữa, chất độc trong người nạn nhân là phospho hữu cơ, tuần trước cô ấy mua thuốc đã mua một lọ phospho hữu cơ.”

Nữ cảnh sát nói: "Chất độc tìm thấy trong socola của Du Huy, Du Huy cũng rất khả nghi."

Đội trưởng nói: "Du Huy chắc không có vấn đề gì, rất có thể socola đã bị đánh tráo, lát nữa gọi bọn họ đến thẩm vấn."

Lúc này, một cảnh sát đẩy cửa bước vào, trên tay cầm nửa lọ phospho hữu cơ và sổ ký tên.

Cảnh sát trẻ nói: "Đội trưởng, quả nhiên tìm thấy chất độc trong phòng thí nghiệm hóa học."

Đội trưởng liếc nhìn, nói: "Hai người các cậu, lập tức đến lớp 12-3 canh chừng, sau khi tan học thì gọi ba nghi phạm Tần Vi Vi, Du Huy, Tạ Tinh Hà đến đây!"

Thời gian áo choàng tàng hình của Ngu Hàn Giang sắp hết, anh đành rời khỏi văn phòng, nhanh chóng quay lại lớp 12-3.

Tiêu Lâu đang nghe lén ở phía sau lớp học, Ngu Hàn Giang đi tới khẽ nói bên tai cậu: "Cảnh sát đã đến rồi, sau khi tan học sẽ thẩm vấn nghi phạm, cậu chuẩn bị trước đi, đi theo họ nghe tình hình thẩm vấn, tôi ở bên ngoài yểm trợ cho cậu."

Tiêu Lâu gật đầu, cùng anh quay lại tòa Hành Tri.

Hai người trốn trong nhà vệ sinh, Ngu Hàn Giang thuật lại những gì anh vừa nghe được cho Tiêu Lâu, sau khi nghi phạm được đưa đến, Tiêu Lâu lập tức mặc áo choàng tàng hình trong nhà vệ sinh, đi theo nghi phạm vào phòng thẩm vấn.

Người đầu tiên bị thẩm vấn là Du Huy.

Du Huy cau mày nhìn cảnh sát: "Cảnh sát, không phải hôm qua anh đã hỏi tôi rồi sao? Còn gì muốn hỏi nữa?"

Cảnh sát: "Bên trong hộp socola có nhân này của cậu toàn là phospho hữu cơ, cậu giải thích thế nào?"

Vẻ mặt Du Huy đầy kinh ngạc: "Cái gì?!"

Cậu ta sững sờ hồi lâu, cuối cùng mới hiểu ý cảnh sát: "Các anh đừng nói là, các anh cho rằng, tôi muốn đầu độc Tiểu Nhã?! Đệt! Đùa gì vậy, tôi coi em ấy như em gái ruột! Hộp socola này chắc chắn đã bị đánh tráo!"

Cảnh sát: "Nếu hai người là anh em, tại sao không công khai quan hệ, để người ta hiểu lầm hai người đang yêu đương?"

Du Huy bực bội gãi đầu, nói: "Tôi bằng tuổi em ấy, chỉ lớn hơn em ấy ba ngày, con bé này từ nhỏ đã không gọi tôi là anh. Hai người học cùng lớp, để bạn bè biết chúng tôi là anh em thì ngại lắm. Vì vậy ở trường, chúng tôi đều gọi tên nhau, không ngờ lại bị người ta hiểu lầm!"

Cảnh sát hỏi: "Từ nhỏ cô ấy đã sống ở nhà cậu sao? Tình cảm hai người thế nào?"

Du Huy nói: "Khi em ấy bảy tuổi thì ba mẹ ly hôn, ba mẹ em ấy đều ở xa, không mấy khi quan tâm đến em ấy, gửi em ấy ở nhà chúng tôi chăm sóc, chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em ruột."

Cậu ta dừng lại, nói tiếp: "Vì vậy thư tuyệt mệnh của Tiểu Nhã chắc chắn không phải do em ấy viết! Xin lỗi ba mẹ, ba mẹ như vậy thì xin lỗi cái gì chứ! Nếu em ấy thật sự muốn tự sát, thì người em ấy thấy có lỗi nhất phải là ba mẹ tôi!"

Cảnh sát hỏi tiếp: "Có ai chạm vào hộp socola của cậu không?"

Du Huy: "Không biết. Hộp socola đó là tôi mua ở siêu thị hồi tuần trước, tôi để trong cặp cả tuần rồi."

Cảnh sát: "Cậu có cho Ứng Tiểu Nhã ăn không?"

Du Huy suy nghĩ kỹ: "Hôm qua khi chạy bộ, đúng là tôi có đưa cho em ấy một viên socola."

Cảnh sát: "Tại sao hôm qua Tiểu Nhã đi học muộn?"

Du Huy: "Mẹ em ấy đột nhiên về thăm em ấy, mua cho em ấy một chiếc điện thoại làm quà sinh nhật mười tám tuổi, em ấy rất vui, tối hôm đó ở lại khách sạn với mẹ, không về nhà tôi, trước đây chúng tôi luôn đi học cùng nhau, ngày nào Tiểu Nhã cũng dậy rất sớm, em ấy đi học muộn tôi cũng thấy lạ!"

Cảnh sát cho Du Huy về. Cậu ta không có động cơ giết người, cũng không tiếp xúc với chất độc, vì vậy mặc dù socola xuất phát từ tay cậu ta, nhưng cậu ta lại là người ít khả nghi nhất.

Khả nghi hơn là Tạ Tinh Hà, người kiểm tra thuốc thử trong giờ thực hành, và giáo viên hóa học, người trực tiếp mua thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play