Cơ Vị Tưu bông đùa: “Hoàng huynh còn giấu đồ tốt không cho thần đệ xem à?”
Cơ Tổ tiện tay đặt chiếc hộp sang một bên, ánh mắt Cơ Vị Tưu đột nhiên dừng lại trên tay của y. Có lẽ ánh nhìn ấy quá rõ ràng, khiến Cơ Tổ hỏi: “Nhìn gì?”
Cơ Vị Tưu không nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Nhìn hoàng huynh thật đẹp.”
Cơ Tổ khựng lại, rồi nói: “Sau này sẽ đưa cho ngươi.”
Một câu nói ấy, nếu từ miệng Cơ Tổ, gần như mang ý giải thích. Đã nói “sau này sẽ đưa,” vậy tức là món đồ này nhất định không phải đồ trang sức của người khác, bằng không làm sao có thể chuyển giao cho hắn được? Điều đó thật kỳ quặc.
Cơ Vị Tưu vốn không để tâm nhiều, chỉ là Cơ Tổ rất hiếm khi có thứ không cho hắn xem, nên hắn hơi tò mò mà thôi. Nghe Cơ Tổ nói vậy, hắn cũng không bận lòng thêm. Rất tự nhiên, hắn nắm lấy tay của Cơ Tổ. Y không hề kháng cự, để mặc cho hắn tùy ý chơi đùa.
Hồi lâu trước đây, hắn từng thấy Cơ Tổ kéo cung giương tên, dây cung được hai ngón tay của y ghì chặt, mũi tên xé tan bầu trời mà lao đi. Một đôi tay như vậy, nay lại yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, không hề dùng sức, thậm chí mang chút mềm mại. Cơ Vị Tưu chỉ cảm thấy khô khốc nơi cổ họng, không kiềm được cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay của Cơ Tổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT