Tuyết rơi lả tả, bầu trời u ám, nhưng có tia sáng thanh trong xuyên qua từng tầng mây mù, nhẹ nhàng mà thảnh thơi rải ánh sáng xuống trần gian, xua tan bóng tối.
Cơ Tổ nhìn Cơ Vị Tưu thật sâu, không trả lời. Cơ Vị Tưu lại truy hỏi: “Hoàng huynh, huynh nói có đúng không?”
"...Đúng." Cơ Tổ chỉ thốt ra một chữ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút lúng túng. Y đặt Cơ Vị Tưu xuống, bình tĩnh nói: “Về sau nếu còn dám trèo cây, cẩn thận da của ngươi.”
Cơ Tổ đã hạ lời đe dọa, bước tiếp theo tất nhiên là sẽ thực thi. Hôm nay là ngày vui, Cơ Vị Tưu cũng không muốn tự tìm phiền phức cho mình, bèn nhún vai, thản nhiên nói: “Được thôi, hoàng huynh đã nói thì thần đệ nhất định tuân lệnh.”
Sắc mặt Cơ Tổ lạnh xuống. Cơ Vị Tưu định mời y cùng đi thưởng cảnh, không ngờ người này quay đầu bỏ đi, không thèm nói một lời. Cơ Vị Tưu nghĩ dù sao cảnh sắc cũng đã thưởng, cơm cũng đã ăn, cái mặt lạnh của Cơ Tổ hắn nuốt không nổi nữa, bèn lập tức cáo lui.
Cơ Tổ cứ thế mà đi, không ngoảnh đầu lại, như thể chưa từng nghe thấy gì. Cơ Vị Tưu thấy y không đáp, liền đứng thẳng người. Ai mà biết được Cơ Tổ đang giận chuyện gì? Y bảo không cho hắn trèo cây nữa, hắn chẳng phải đã đồng ý rồi sao? Hắn đã đồng ý rồi, y còn giận cái gì?
Có lẽ là vì thái độ của hắn không đủ nghiêm túc... Thôi kệ đi, tính toán với y làm gì? Y thích giận thì cứ giận, tầng lớp phàm nhân như hắn không hiểu nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT