Cơ Vị Tưu đặt một tay lên đầu gối, chậm rãi nói: “Chu thống lĩnh, ngươi nói, bọn họ có thần xạ thủ, tại sao không trực tiếp bắn chết Tào Tri Ngư?”
Chu Thanh thoáng sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, cúi đầu đáp: “Vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay! Điện hạ xin yên tâm!”
Cơ Vị Tưu nhấc chén trà lên, Chu Thanh lại hành lễ rồi lui xuống. Miên Li đứng một bên nghe mà kinh hồn táng đảm, run rẩy hỏi: “Điện hạ, có phải chuyện lần trước...?”
“Vương gia nhà ngươi quý giá.” Cơ Vị Tưu nói: “Thứ cá ươn tôm thối nào cũng muốn cắn một miếng.”
Trong lòng Cơ Vị Tưu cũng thầm than thở, chỉ là không tiện biểu hiện ra ngoài. Nghịch vương, cái tên rùa đen đó, nếu có gan thì cứ nhằm vào Cơ Tổ mà làm khó dễ! Nhắm vào một vương gia không cầm quyền như hắn thì được lợi gì?! — Mặc dù không biết có phải do Nghịch vương làm hay không, nhưng mặc định xem như là hắn làm đi!
Dù sao thì người nơi địa phương cũng không có gan ấy. Giết hắn thì được ích gì? Bắt cóc hắn chẳng khác gì ôm lấy củ khoai nóng bỏng tay. Nếu thật sự cảm thấy không thể thoát khỏi vụ án của Tào Tri Ngư, thay vì bắt cóc hắn để uy hiếp Cơ Tổ, không bằng thành thật đầu hàng, hối lộ Thụy vương này vài thứ, như vậy tỷ lệ sống sót còn cao hơn một chút.
Sau sự việc đêm nay, bầu không khí rõ ràng trở nên căng thẳng hơn hẳn. Cơ Vị Tưu ra lệnh cho Miên Li điều tra nguồn nước. Với một đoàn quân lớn như vậy, đấu cứng là không khả thi, mục đích lại là bắt hắn về, nên không thể dùng kế lăn đá từ trên núi xuống. Phương pháp tiện lợi nhất chính là hạ độc vào nguồn nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT