Đầu lưỡi đỏ tươi quét qua miệng ly ngọc bích, Cơ Vị Tưu nếm được hương vị mà mình vẫn hằng mong nhớ. Hai hàm răng khép lại, định cắn lấy miệng ly mà hớp trọn rượu bên trong. Nào ngờ Cơ Tổ không chịu buông tay, chỉ nghe Cơ Vị Tưu kêu đau một tiếng, ôm lấy miệng, nước mắt rưng rưng trừng mắt nhìn Cơ Tổ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Cơ Vị Tưu vốn không muốn khóc, nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo! Đầu lưỡi ban đầu bị vị cay của rượu kích thích, sau đó lại bị răng cắn một nhát, còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Động tác của Cơ Tổ khựng lại, gần như không thể nhận ra, y thuận tay ném chiếc ly ngọc bích ra ngoài bể, rượu còn sót lại lan tràn trên gạch bạch ngọc. Y nắm lấy cằm Cơ Vị Tưu, cau mày nói: “Buông tay ra.”
Cơ Vị Tưu dịch tay khỏi miệng mình. Đôi môi vừa động, phía trong đã lộ ra một màu máu đỏ tươi. Cơ Tổ nhíu mày, đưa tay chạm vào môi hắn, hơi dùng sức, dễ dàng bẻ mở môi ra, nắm lấy đầu lưỡi mà đẩy qua lại. Nước bọt lẫn với máu bị đẩy đi, lộ ra vết thương bên dưới.
Cơ Vị Tưu ú ớ kêu lên: “Đau quá—!”
Cơ Tổ liếc ngang nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: Ngươi kêu thêm một tiếng nữa thử xem. Cơ Vị Tưu vốn đã sợ y, thấy vậy lại càng không dám động đậy. Cơ Tổ nhìn kỹ, thấy đầu lưỡi Cơ Vị Tưu chỉ bị răng làm xước một vết nhỏ, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười—vết thương bé xíu như vậy, thế mà hắn kêu trời kêu đất đến thế.
Mũi, mắt, miệng, lưỡi đều là những bộ phận yếu ớt của cơ thể, lại quan trọng vô cùng. Nếu đổi lại là người khác, Cơ Tổ sao thèm để ý sống chết, nhưng đây là Cơ Vị Tưu, y tự nhiên phải lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT