Kim sa buông rủ, che lấp mọi vật bên ngoài khiến chúng trở nên mờ ảo. Cơ Tổ chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bên ngoài màn, lớp áo lót màu nhạt được Cơ Vị Tưu cởi bỏ không chút do dự, ném sang một bên. Tấm lưng với những đường nét trơn mượt qua màn sa hiện lên như ẩn như hiện, không giống sự mảnh khảnh mơ hồ giữa nam và nữ của thiếu niên, nhưng chắc chắn là một cảnh đẹp mê người.
Cơ Vị Tưu thay một bộ áo lót mới, chất liệu khô ráo dán lên da, thoải mái đến mức hắn thở dài một hơi. Rõ ràng trời đã chuyển lạnh, nhưng đôi khi hắn vẫn đổ mồ hôi khi ngủ, có lẽ do tuổi còn nhỏ, sức lực dồi dào.
Hắn nghe thấy bên trong trướng có tiếng động, liền vén rèm nhìn, quả nhiên thấy Cơ Tổ đã tỉnh. Hắn không hề ngạc nhiên—cũng đúng giờ rồi, nếu không tỉnh, chỉ sợ Khánh Hi công công cũng phải vào đánh thức. Cơ Tổ có phúc khí ngủ thẳng tới bữa tối sao? Buồn cười, chẳng lẽ không phải làm việc cho hoàng thất nữa à?
Cơ Vị Tưu vốn định cười, nhưng nghĩ đến mình hiện tại là người dậy sớm nhất trong ba người, bỗng nhiên chẳng còn thấy buồn cười nữa. Hắn nhàn nhạt nói: “Quấy rầy hoàng huynh nghỉ ngơi rồi?”
Cơ Tổ ừ một tiếng, từ trên giường bán ngồi dậy, khoác hờ chiếc chăn mỏng, ngồi yên tĩnh. Có lẽ vì nghe thấy bên trong có tiếng nói, cửa bích sa bị đẩy nhẹ. Khánh Hi công công định bước vào hầu hạ, nhưng Cơ Tổ nói: “Không cần hầu hạ.”
Cánh cửa bích sa lại không một tiếng động khép lại.
Cơ Vị Tưu tự mình ngồi xuống trường kỷ bên cạnh, rót cho mình một chén trà lạnh, uống liền một hơi quá nửa. Trà lạnh trôi xuống bụng, khiến hắn thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn hỏi: “Hoàng huynh uống trà không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play