Khánh Hi công công trong lòng khẽ giật mình, lập tức ra hiệu cho thị nhân lui xuống, dặn rằng: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói.” Hai vị kia dù có ra sao cũng không phải chuyện thị nhân được nhìn thẳng vào. Còn không mau lui đi?!
Cơ Vị Tưu lúc này vẫn không hay biết, hắn không phải cố ý trêu chọc đối phương, chỉ là vừa hay nắm lấy tay người ta, tiện miệng khen một câu mà thôi.
Hắn nhận ra bàn tay trong tay mình khẽ động, có ý muốn rút ra. Hắn bỗng nghĩ gần đây huynh trưởng của hắn thái độ quá kỳ lạ, chi bằng cứ ngồi vững cái danh “kẻ phóng túng” này, thế là hắn siết chặt tay kia hơn một chút, bông đùa: “Cẩn thận kẻo ta ngã~”
Dẫu cho sau này có thế nào, hiện tại cũng không thể tiến xa nghìn dặm chỉ trong một ngày được. Nếu như huynh trưởng vừa răn dạy hắn, hắn liền đột nhiên trở nên anh minh thần vũ, thông minh tuyệt đỉnh, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ rằng trước đây hắn chỉ giả vờ để lừa huynh trưởng hay sao? Như vậy chẳng khác nào phạm tội khi quân!
Làm chuyện hoang đường cùng lắm chỉ bị mắng vài câu, nặng hơn thì bị đánh vài cái; nhưng nếu phạm tội khi quân, nhẹ nhất cũng phải chịu một vạn nhát đao không thiếu một nhát. Điểm này, Cơ Vị Tưu vẫn phân biệt được nặng nhẹ.
Chủ nhân của bàn tay ấy không tiếp tục giãy giụa.
Cơ Vị Tưu được nước lấn tới, nắm lấy cánh tay đối phương, đầu ngón tay đặt lên ống tay áo y. Đột nhiên, hắn cảm thấy có điều kỳ lạ, bèn đưa tay vuốt thêm một lượt trên ống tay áo, lẩm bẩm: “Hoa văn thêu này…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play