Khánh Hi công công dẫn theo một đoàn cung nhân bước vào, thấy Cơ Vị Tưu đang chợp mắt trên chiếc sạp mây, không dám quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho mọi người hạ thấp giọng, rồi đưa vào một tấm bình phong che khuất dáng người của Cơ Vị Tưu. Sau khi hạ rèm xuống, họ bắt đầu lặng lẽ bài trí lại thiên điện.
Thiên điện tuy được bảo dưỡng hàng ngày, nhưng rốt cuộc đã mười năm không sử dụng, thiếu đi chút hơi người. Ngay cả những đồ trang trí chạm khắc hình ảnh cát tường phú quý cũng lộ vẻ lạnh lẽo.
Cơ Vị Tưu rất nhanh đã tỉnh lại, đôi mắt lập tức mở to, nhìn những vật bài trí xa lạ mà ngây ngẩn, trước khi kịp bật người dậy, hắn đã nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Bên ngoài bình phong, bóng người qua lại tấp nập. Một bóng dáng gầy gò linh hoạt ôm một vật cong cong lõm lõm, trên đó có một mảng đỏ thẫm, chắc là một bình hoa; bóng dáng hơi mập ôm một món đồ dài và mảnh, hẳn là một ngọn tháp lưu ly; hai bóng dáng cao lớn hợp sức nâng một chiếc án thư... Ừm, cái này không cần đoán, chính là án thư, khá lớn, hắn thích loại bàn sách rộng rãi một chút.
Khánh Hi công công nghe thấy bên trong có tiếng động, lặng lẽ vén rèm lên một chút nhìn vào, thấy Cơ Vị Tưu một tay chống cằm, bên môi khẽ mang chút ý cười mơ hồ, tùy ý ngắm nhìn tấm bình phong. Không hiểu sao, trong lòng ông đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
...Thật sự là quá giống.
Khánh Hi công công bèn thản nhiên vén hẳn rèm lên, làm ra vẻ như vừa phát hiện Cơ Vị Tưu đã tỉnh, tự vỗ hai cái lên mặt mình: “Chao ôi! Điện hạ tỉnh rồi?! Lão nô đáng chết! Quấy nhiễu điện hạ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT