Hoắc Bắc rời đi không bao lâu liền trở lại, trong miệng ngậm một cành cây có quả mọng.
Sói khi cần ăn để no bụng, thỉnh thoảng cũng ăn quả mọng, nhưng rất hiếm. Tuy nhiên, với một con sói không thể nuốt nổi thịt như Tề Sở, thì ăn một chút quả mọng lại là lựa chọn phù hợp.
Tề Sở chỉ cần nhìn vết gãy của cành cây là biết nó bị bẻ một cách thô bạo. Quả mọng không lớn, mà đầu mùa xuân thì thứ này cũng chẳng nhiều, ít nhất là Tề Sở không tìm thấy. Cậu cũng không biết Hoắc Bắc đã kiếm được quả mọng này ở đâu.
“Ăn chút đi.” Hoắc Bắc đẩy nhánh cây đầy quả mọng đến trước mặt Tề Sở. Nhìn dáng vẻ gầy gò vì đói của Tề Sở, Hoắc Bắc có phần không hài lòng.
So với cơ thể gầy gò này, Hoắc Bắc cảm thấy Tề Sở với bộ lông toàn thân xù lên, trông lông xù mềm mại như vậy lại càng đáng yêu hơn.
Một số loài động vật, khi cơ thể không khỏe, sẽ tự tìm ăn cỏ hoặc các loại thức ăn khác để giảm bớt khó chịu. Đây là bản năng tự nhiên của động vật. Đáng tiếc rằng Tề Sở, một con chó husky nửa vời lại không học được điều này.
Hoắc Bắc cho rằng sở dĩ Tề Sở không ăn được, phần lớn là do cơ thể không thoải mái. Những quả mọng này thường được chúng ăn mỗi khi cảm thấy khó chịu, giúp làm giảm các triệu chứng biếng ăn. Hoắc Bắc tiến lại gần Tề Sở, nhẹ nhàng chạm vào đối phương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT