“Ngao ô—”
Tề Sở sáng sớm nghe thấy tiếng sói tru của Hoắc Bắc. Đó là tiếng tru định vị thành viên trong đàn, cậu mở mắt, ngáp dài rồi trườn cái bụng về phía Hoắc Bắc, bàn chân vì quá thoải mái mà duỗi ra, sau đó mới trở mình nằm sấp xuống đất.
Cách đó không xa, tiếng tru của bầy sói vang lên, nhưng không có tiếng của Iman. Từ đầu đến cuối, Iman chưa từng thừa nhận mình sẽ gia nhập bầy sói, hoặc có thể nói là nó vẫn còn đang cân nhắc.
"Ngao ô—" Nhưng rất nhanh sau đó, một tiếng sói tru quen thuộc vang lên. Tiếng tru này rõ ràng không phải của Iman, mà là của Arnold.
Nghe thấy tiếng này, đừng nói Tề Sở, ngay cả Hoắc Bắc cũng hơi ngạc nhiên. Arnold không thuộc về bầy của Hoắc Bắc, theo lý thì không cần phải đáp lại tiếng tru, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà lại đáp lại.
Khi họ còn đang bối rối, từ trong bụi rậm phát ra tiếng động sột soạt, sau đó một cái đầu sói nhô ra. Arnold trông lấm lem và chật vật, từ từ chen mình ra khỏi bụi cây. Lúc này Tề Sở và Hoắc Bắc mới thấy rõ, nó đang kéo lê chân trước bị thương, khập khiễng bước tới gần, rồi giơ chân bị thương lên cao.
"Chuyện gì vậy?" Tề Sở không hiểu lắm, nghiêng đầu hỏi: "Bị què à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT