“Con sói trước đó nói rằng Tề Tề là một con chó.”
Sau khi tiễn Iman đi, Gia Lặc chợt nhớ lại lời nói của Iman, nó lắc đầu một cách bối rối: “Làm sao mà nó lại không phân biệt được sói với chó nhỉ?”
Gia Nặc liếc nhìn Gia Lặc nhưng chọn cách im lặng, không nói lời nào.
“Nhắc đến chuyện này,” Tác Á đổi chủ đề, nhìn về phía Hoắc Bắc: “Lão đại, ngươi định làm gì?”
Hoắc Bắc nhất thời trầm mặc. Những gì nó có thể làm không nhiều, hơn nữa, như Tề Sở đã nói trước đó, những người kia có vũ khí trong tay, buộc lòng nó phải cẩn trọng. Dù kế hoạch bàn bạc với Iman có chu toàn thế nào đi nữa, thì sự thận trọng vẫn là yếu tố quan trọng để đảm bảo an toàn.
Nhưng những suy nghĩ này, nó không định nói với Tề Sở. Hoắc Bắc quay đầu liếc nhìn Tề Sở, rồi cúi đầu, thè lưỡi ra liếm nhẹ vào mặt Tề Sở, thì thầm: “Đừng lo lắng.”
Tề Sở nghiêng đầu, từ góc độ của cậu nhìn Hoắc Bắc, bất giác nhận ra Hoắc Bắc khác hẳn những con sói khác, mang lại cảm giác an toàn một cách lạ kỳ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT