Là một con sói Siberia, Gia Lặc chắc chắn không biết bệnh dại là gì nên không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho Tề Sở.
“Bệnh dại là gì vậy?” Gia Lặc hỏi.
“Đại khái là…” Tề Sở suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ví dụ như con chó Doberman bị bệnh, cái loại bệnh khiến nó phát điên, sau đó nó cắn ta, thì ta cũng sẽ phát điên rồi cắn người khác. Vì vậy, khi nó cắn Hoắc Bắc, ta không biết liệu Hoắc Bắc có bị bệnh hay không.”
Ở đây không có vắc-xin bệnh dại, với con người, tỷ lệ tử vong do bệnh dại là 100%, nhưng đối với Hoắc Bắc thì Tề Sở không rõ.
“Chúng ta chỉ cần đi theo con đường này là được sao?” Gia Lặc nhìn dấu bánh xe dưới chân, hơi nghiêng đầu đầy lông của mình, ánh mắt rơi vào Tề Sở. Tề Sở dường như biết nhiều hơn họ, ánh mắt của Gia Lặc nhìn Tề Sở đầy ngưỡng mộ, nó nói: “Như vậy là có thể cứu được lão đại.”
“Nếu thuận lợi, có thể còn gặp được Gia Nặc nữa.” Tề Sở nói.
“Ta không quan tâm, cũng không muốn gặp nó chút nào.” Gia Lặc cụp đuôi xuống, khẽ vẫy nhẹ một chút, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra. Khi nhận thấy ánh mắt của Tề Sở rơi vào đuôi mình, Gia Lặc lùi lại một bước, quay đầu bước tiếp về phía trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play