"Ngươi muốn đứa nhỏ gọi là gì?" Gia Lặc đứng dậy thay đổi tư thế, lại nằm ở bên cạnh Tề Sở, nghiêng đầu nhìn Tề Sở: "Ta có thể mang thỏ nhỏ đến cho nó ăn, từng miếng một, mềm và rất ngon.’
Tề Sở:...
"Nó gọi là... ừm..." Tề Sở ậm ừ nói: “Để sau hẵng nói đi.”
Thật ra Tề Sở không muốn bàn về chuyện này. Thỉnh thoảng, cậu cúi đầu nhìn bụng mình, rồi tính toán thời gian, càng lúc càng lo lắng, đến mức cái đuôi cũng chẳng còn sức đung đưa nữa.
Sau khi đi lang thang bên ngoài một lúc lâu, không hiểu sao hai anh em Gia Lặc và Gia Nặc lại cãi nhau. Gia Nặc cô đơn lủi thủi theo sau. Chỉ cần tiến lại gần Gia Lặc, Gia Lặc sẽ lập tức quay đầu, gầm gừ đe dọa, suýt nữa thì cắn trúng Gia Nặc. Gia Nặc đành phải tránh xa một chút.
Đang tuần tra lãnh địa, Gia Lặc đột nhiên dừng lại, ngửi ngửi vài lần rồi quay đầu nói: "Ta ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng."
"Ta cũng ngửi thấy." Tề Sở nói. Thực ra, mùi máu tanh như thế này, trừ khi khứu giác bị mất, không thì ai cũng ngửi được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT