Nếu Hoắc Bắc không có ý định hỏi, Tác Á tất nhiên cũng sẽ không nhiều lời, sau đó hai người cùng nhau đi săn như thường lệ.
Trong lúc săn hươu, Tề Sở vốn định đuổi theo, nhưng phát hiện bụi cây bên cạnh hơi động đậy, nhưng không nhìn rõ bên trong ẩn giấu thứ gì. Cứ tưởng là bọn trong bầy cùng đi săn, nhưng sau khi tiện miệng hỏi thì mọi người đều nói không có ai đã đến đó..
Vì đây không phải là vấn đề lớn nên Tề Sở rất nhanh đã quẳng nó ra sau đầu, cho đến khi ở bên hồ phát hiện một dấu vuốt khổng lồ. Dấu vuốt này lớn hơn bàn chân của Tề Sở rất nhiều, thậm chí còn lớn hơn cả của Hoắc Bắc. Tề Sở nhìn dấu chân này liền dâng lên một số suy nghĩ không mấy tốt đẹp, nhưng chỉ với một vết cào thì không thể kết luận điều gì, đành để mọi chuyện trôi qua.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Tề Sở phát hiện dấu chân càng ngày càng nhiều, lần này không cần Tề Sở nhắc nhở, Hoắc Bắc tự mình đi kiểm tra, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Là những kẻ săn mồi khác."
Dấu chân lớn như vậy đối với Tề Sở mà nói, không nghi ngờ gì là một con quái vật khổng lồ. Ngay cả với bầy sói, nó cũng là một mối đe dọa rất nguy hiểm. Chỉ có điều, không ai biết dấu chân này thuộc về loài gì.
"Đây không phải là dấu chân của sói." Gia Lặc bước đến gần, ngửi ngửi rồi nói: "Là mùi hương lạ mà ta chưa từng ngửi qua."
“Nhưng nó có mùi máu tanh nồng nặc.” Hoắc Bắc ngửi ngửi mùi máu tanh trong không khí vẫn chưa tan hết, rồi nói: "Xem ra phải tăng cường phòng bị. Nó đã đến ngay dưới mũi chúng ta, vậy mà kết quả chẳng thấy nổi một cái bóng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT