Gia Lặc lùi lại một bước, việc đối mặt với con sói đầu đàn, không có con sói nào không sợ hãi. Cái đuôi của nó kẹp giữa hai chân, tránh ánh mắt trực diện của Hoắc Bắc.
“Gia Lặc.” Hoắc Bắc bình tĩnh nói: “Năng lực săn mồi của ngươi đã suy giảm.”
Gia Lặc muốn phản bác, nhưng lần đi săn này rõ ràng là do lỗi của nó, nó cụp tai xuống, không dám lên tiếng, đuôi còn nhỏ giọt nước. Gia Nặc đi tới, cọ cọ Gia Lặc như để an ủi.
Sau khi Hoắc Bắc cọ chóp mũi vào mũi của Tề Sở, nó quay người nói: "Đi thôi."
Toàn thân Tề Sở cũng ướt đẫm, còn dính chút bùn, sau khi lắc người làm khô lông, cậu vui vẻ đi theo sau Hoắc Bắc. Chỉ có Gia Lặc hình như vẫn muốn nói gì đó với Tề Sở, vừa tiến lại gần Tề Sở thì bị Hoắc Bắc tấn công khiến nó giật mình ngã ngửa ra đất, đuôi cuộn chặt, giơ hai chân sau lên, phát ra tiếng tru sợ hãi từ cổ họng.
Ánh mắt Hoắc Bắc lướt qua Gia Lặc, dường như vô tình quét qua bụi cây không xa nơi này, trong đôi mắt hẹp dài của nó thoáng qua một tia lạnh lẽo. Cổ họng của nó hơi động, nhưng lại không phát ra âm thanh, như thể không có gì xảy ra, nó thu ánh mắt lại.
"Lão đại." Gia Nặc thấy vậy, lên tiếng cầu xin: "Gia Lặc không có ý khiêu khích ngươi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play