Trong vài giây phút ngắn ngủi, Tề Sở vô số lần suy ngẫm về việc mình đã làm gì để gây ra ảo giác như vậy cho một con sói Siberia.
Vậy mới nói, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bừa. Ai biết được lúc nào lời mình nói sẽ trở thành hiện thực chứ? Tề Sở thực sự muốn khóc mà không khóc được.
"Sao không nói gì?" Hoắc Bắc chú ý tới thân thể Tề Sở hơi cứng ngắc, nó thò chiếc lưỡi thô ráp của mình ra liếm một cái, thân mật cọ nhẹ vào Tề Sở. Lưỡi của sói có gai nhọn, cọ vào đầu mũi - nơi nhạy cảm như vậy, khiến Tề Sở theo bản năng muốn né tránh. Tiếc là Hoắc Bắc "hôn" cậu với lực quá mạnh, như thể đang ngoạm lấy miệng cậu.
Ta cũng muốn nói... nhưng ngươi phải thả miệng ra trước đã.
Có lẽ đã hiểu ánh mắt của Tề Sở, Hoắc Bắc mới chịu buông nanh ra, đôi mắt sói hẹp dài chăm chú nhìn Tề Sở. Mùa xuân đầu năm, dù là một con sói thì cũng sẽ rụng lông, bọn Gia Lặc đã rụng không ít, nhìn không đẹp bằng mùa đông. Hoắc Bắc cũng không ngoại lệ, nhưng may mắn là điều đó không ảnh hưởng quá nhiều.
Lông của chúng không dày bằng Tề Sở, dù một năm rụng hai lần, mỗi lần kéo dài nửa năm, trông vẫn rất bông xù, mang lại cảm giác mềm mại.
"Tại sao... tại sao ngươi thích ta..." Tề Sở lắp bắp, đôi tai cụp xuống một chút, cả con husky to lớn trông có vẻ hơi nhút nhát. Cái đuôi to rũ ra phía sau, khẽ đung đưa một chút rồi gần như cụp lại, nằm sát xuống đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play