Cô nương đã gả đi thì trở thành tức phụ nhà khác, trượng phu chết cũng là quả phụ của nhà khác. Diêu Nhị Đông để Diêu Xuân Nương ở lại thôn Lê Thủy, tức là đã xem nàng như người Trương gia.
Diêu Xuân Nương hiểu ý này, nhìn xuống mép bàn, tay gõ nhẹ vào đó, hỏi: “Vậy nếu không có nhà và đất, con có thể về thôn Liễu Hà không?”
Câu hỏi này không có sức thuyết phục, Diêu Nhị Đông thở dài: “Không phải ghét con, mà là trong nhà thật sự không có chỗ ở.”
Ông nói một cách vô lực: “Con cũng có biết tình hình của tam thúc, trước đây mọi người đều nghĩ đệ ấy không sống nổi mấy ngày, không ngờ lại sống đến bây giờ. Hai tỷ tỷ của con lúc đó khóc lóc, sau khi về chỉ chăm sóc được vài ngày, lại bỏ lại phụ thân đang nửa sống nửa chết trở về phu gia. Bây giờ tam thúc càng ngày càng yếu, cơ bản không sống nổi, tối đa cũng chỉ sống thêm một hai tháng, nếu con muốn về ở lại hoặc có tính toán khác, đều phải chờ sau này mới nói tiếp.”
Diêu Nhị Đông nói xong, lại kéo câu chuyện về phía Diêu Xuân Nương: “Nếu con đã nói muốn tái giá, thì không cần phải chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, dù sao cũng phải gả đi.”
Diêu Xuân Nương nghe mà trong lòng không dễ chịu, nhưng trên mặt không biểu hiện ra. Nàng quay đầu nhìn ra ngoài, nghe tiếng Tề Thanh đục gỗ, như đã quyết tâm, nghiêm mặt nói: “Phụ thân, con có chuyện muốn nói với phụ thân.”
Diêu Nhị Đông thấy nàng có tâm sự, chậm rãi nói: “Nói đi, lần này ta đến cũng có chuyện muốn nói với con.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play