Diêu Xuân Nương ngồi trên giường ăn cơm, Tề Thanh ngồi ghế bên cạnh nàng.
Nàng không có khẩu vị, ăn rất chậm, một bát canh trứng chỉ ăn được một nửa, cơm cũng chỉ ăn vài miếng.
Nàng định đặt bát xuống, nhưng nhìn thấy Tề Thanh đang yên lặng ở bên cạnh, không muốn từ chối lòng tốt của hắn.
Nàng gạt thức ăn trên bát, múc vài muỗng cơm trắng dưới cùng vào bát nhỏ đựng canh trứng, trộn đều cơm và canh lại với nhau, rồi từng miếng nhỏ nhét vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xuống.
Giữa hai người, Diêu Xuân Nương vẫn thường nói nhiều, khi nàng im lặng, Tề Thanh như trở thành người câm, ngồi thẳng lưng như một cây cột gỗ, vào cửa đã lâu mà không chủ động nói gì.
Trong phòng im ắng một cách kỳ diệu, Diêu Xuân Nương dùng thìa nghiền nát những hạt cơm dính lại trong bát, cúi đầu hỏi hắn: “Sáng nay, sao ngươi lại nói như vậy với ta?”
Nàng nói yếu ớt, câu hỏi cũng không rõ ràng, nếu không phải Tề Thanh luôn chú ý đến nàng, có lẽ hắn cũng không biết nàng đang hỏi gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play