Chu Mai Mai không dùng nhiều sức, nhưng Phùng Xuân lại rất yếu, bị đẩy một cái khiến nàng ấy loạng choạng, như một cái chổi không đứng vững bị ngã về phía sau, tay lảo đảo hai cái, nhìn như sắp ngã xuống sông.
“Này này này!” Chu Mai Mai thấy nàng ấy như vậy, sợ hãi lại đưa tay nắm lấy cổ áo nàng ấy, Phùng Xuân mặt trắng bệch, chân đạp hai bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Đứng vững rồi, nàng ấy lại sợ hãi nhìn Chu Mai Mai một cái, như cảm thấy Chu Mai Mai và cha của nàng ta là một loại người, chỉ cần tức giận sẽ ra tay đánh mình.
Người bên cạnh nói: “Ai nha, cô nương này suýt bị cha nàng ta nhấn xuống sông chết đuối, Chu quả phụ ngươi có thể lưu tình, đừng đánh đập nữa được không?”
Chu Mai Mai hiếm khi không phản bác. Bà ta nhìn Phùng Xuân lôi thôi, ánh mắt quét qua những vết thương trên người nàng ấy, cùng vơi gương mặt tái nhợt, chậm rãi mở miệng: “Cha của ngươi cũng thật không ra gì, cha ta lúc trước tốt xấu gì cũng chỉ bán ta, chứ không độc ác đến mức muốn ta chết.”
Chu Mai Mai đá Phùng Xuân một cái, nghiêng mặt, giọng điệu châm chọc: “Tối nay ngươi đi đâu cũng được, nhưng đừng chết ở bờ sông này, mỗi ngày ta còn phải đi qua đây ấy.”
Phùng Xuân như một hòn đá, bị đá cũng không nói gì, nhưng đầu lại động động, như đang đáp lại lời Chu Mai Mai: nàng ấy sẽ không chết ở bờ sông làm phiền bà ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play