Diêu Xuân Nương cười đưa tay chọt vào cái má lúm đồng tiền của nàng ấy, Phùng Xuân rụt cổ lại cười khúc khích mà trốn.
Diêu Xuân Nương nhìn cái sọt trống không trên lưng nàng ấy, hỏi: “Ngươi mang cái sọt lớn như vậy, định đi đâu thế?”
Phùng Xuân dùng lưỡi đẩy viên kẹo tròn tròn trong miệng sang một bên, chỉ vào cái đuôi nhỏ của dòng sông đang biến mất, phồng má nói: “Tiết Thanh Minh đến rồi, ta phải đi dưới đó hái cành liễu, sau đó mẫu thân sẽ mang lên phố bán, có thể bán được nhiều tiền lắm.”
Diêu Xuân Nương nhìn dòng sông không thấy điểm cuối, lo lắng nói: “Nhưng ta nghe bọ họ nói cây liễu ở xa dưới hạ du lắm phải không? Ngươi đi một mình à?”
“Từ lúc nhỏ một mình ta đã đi hái cành liễu rồi!” Phùng Xuân lắc lắc cái sọt nặng trên lưng, rất tự hào nói: “Ta có thể hái đầy một cái sọt!”
Nàng ấy nhỏ nhắn, nhưng cái sọt sau lưng lại to và nặng, Diêu Xuân Nương nghĩ một hồi cũng không hiểu mẫu thân của nàng ấy sao lại yên tâm để nàng ấy đi một mình.
Diêu Xuân Nương nói với nàng ấy: “Hay là ta cùng đi với ngươi nhé, ta cũng chưa đi xuống dưới đó bao giờ, đúng lúc cũng đi hái một ít cành liễu treo ở cửa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play