"Anh Tả này, tôi cũng muốn mời anh ba chén. Trong thời gian này, nếu không có anh dẫn dắt, chỉ bảo hai anh em tôi học tập, thì chúng tôi làm sao mà thi đỗ đại học được. Anh Tả, lời khách sáo tôi cũng chẳng nói nữa, tóm lại, cả đời này, anh mãi mãi là anh Tả của tôi.”
Giang Tự Nam nói xong, hào sảng mà uống hết ba chén rượu. Liên tục uống sáu chén rượu, khuôn mặt trắng nõn của Giang Tự Nam cũng trở nên đỏ ửng. Tả Cánh Thành uống hết chén rượu thì nói: "Tôi biết cậu vui vẻ, nhưng mà đừng uống rượu như nước lã như vậy, nhiều món ăn còn chưa ăn đâu, chúng ta vừa ăn vừa uống thôi.”
Giang Hiểu Tây thấy Giang Tự Nam đã mời rượu, lúc này cô ấy lại bê chén lên, nhìn về phía Tô Tầm Vị. Vốn dĩ cảm thấy mình là một người năng động, lý trí. Nhưng vừa bưng chén rượu lên, nhìn về phía Tô Tầm Vị thì cô ấy phát hiện mình đang rơm rớm nước mắt, ngay cả họng cũng nghẹn tại.
"Chị, em cũng muốn mời chị một chén. Trong khoảng thời gian này, cảm ơn chị vẫn luôn bên em như hình với bóng. Cảm ơn chị lúc nào cũng khoan dung với em, chăm sóc, cổ vũ em. Chị như chị ruột em vậy, cũng cảm ơn anh Tả vẫn luôn dốc lòng dạy dỗ, đôn đốc em học tập. Đợi sau này em có tiền đồ rồi, em nhất định sẽ báo đáp anh chị thật tốt.”
Giang Hiểu Tây nói xong thì không nhịn được nữa, nhào vào lòng Tô Tầm Vị, khóc.
Chị Tô chắc chắn là người tốt nhất trên đời này, cô ấy không thể tin được rằng, trên đời này sẽ có người tốt như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT