Trên đó viết rằng, nếu Tống Hà lật lọng không chịu thi đấu, thì phải trước mặt mọi người chui qua háng của Trương Kỳ Tài. Tống Hà xương cứng như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện đó? Dù có chết, hắn cũng sẽ chọn hoàn thành trận đấu.
Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính đều đoán ra, không còn khuyên Tống Hà từ bỏ trận đấu nữa.
Sắc mặt Nguyễn Du tái nhợt, không còn chút sắc máu, nàng không biết trong bản cam kết viết gì, chỉ biết đây là quỷ kế của Trương Kỳ Tài, mục đích chính là để Tống Hà mất mạng. Nàng vô cùng hối hận, hối hận vì đã nói với Tống Hà, bảo hắn giúp mình thắng lại viên huyết ngọc.
Nếu biết trước là như vậy… Nàng sẽ không nhìn viên huyết ngọc thêm một lần nào nữa. Dù viên huyết ngọc có quý giá đến đâu, cũng không bằng mạng sống của Tống Hà! Nếu phải dùng mạng của Tống Hà để đổi lấy viên huyết ngọc, nàng thà rằng không cần! Nàng không cần!
Trước ánh mắt của mọi người, nàng đột nhiên chạy tới trước ngựa của Tống Hà, dang rộng hai tay, trên mặt mang vẻ kiên cường, nhưng trong mắt lại đẫm nước, giọng nói có chút nghẹn ngào, cầu xin: “Tống Hà, chúng ta về nhà được không? Chúng ta không thi đấu nữa, không thi đấu nữa được không… Ta không cần viên huyết ngọc nữa, ngươi đừng mắc mưu của bọn họ, bọn họ sẽ hại chết ngươi…”
“Tống Hà… Ta đã tận mắt thấy phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng chết trước mắt mình… Ta rất sợ, ta không muốn mất đi người thân nào nữa, Tống Hà, ngươi nghe lời được không? Chúng ta về nhà…”
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng như sứ, làm ướt vạt áo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play