“Chẳng phải lần trước còn có paparazzi than phiền rằng không thể đuổi theo cô Túc sao?”

“Nói mới nhớ, hình như tôi chưa từng thấy ai chụp được ảnh của cô Túc thì phải.”

“Ha ha ha, chắc là đường khó đi quá.”

Nhìn từ bên ngoài, biệt thự của nhà họ Túc chỉ như một căn biệt thự nhỏ nhưng khi bước vào khu vườn mới phát hiện bên trong có rất nhiều điều bất ngờ. Tiểu Lâm dẫn bọn họ đi thẳng đến phòng làm việc ở phía sau khu vườn của biệt thự, phòng làm việc này trông như một nhà kính trồng hoa, bên trong nhà kính trồng hoa được nối với phòng làm việc, bên trong có đầy đủ mọi thứ như một phòng thu âm và studio chụp ảnh.

Các nhân viên đều bị bất ngờ, ban đầu tổng biên tập yêu cầu bọn họ đi làm công tác quay chụp đã khiến bọn họ có chút bối rối, tổng biên tập nói là trong nhà của cô Túc có đầy đủ thiết bị của studio nhưng thiết bị trong nhà sao có thể so sánh với thiết bị trong studio chuyên nghiệp được chứ, mà khi bọn họ đến phòng làm việc của cô Túc mới nhận ra, nói có thiết bị là quá khiêm tốn, các thiết bị ở đây đều là những bản mới nhất trên thị trường, còn có không ít những thiết bị mà bọn họ chưa từng thấy qua.

“Đỉnh thực sự!”

“Cái này mà dùng để livestream thì quá lãng phí, nó có thể dựng một phòng livestream chuyên nghiệp ấy chứ.”

“Ở đây chỗ nào cũng có thể quay phim cả, tôi thấy chỗ nhà kính trồng hoa ngoài kia khá đẹp, còn có cả xích đu nhỏ, ánh sáng và cảnh sắc đều hoàn hảo.”

“Chị Đường, người của bên kia đều đã tới rồi, đang sắp xếp thiết bị.” Tiểu Lâm đi vào trong phòng, thấy chị Đường vẫn đang còn chơi cùng với con nên nói: “Họ muốn quay phỏng vấn trực tiếp ở ngoài vườn, ở chỗ xích đu nhỏ trong nhà kính trồng hoa kia, chị có muốn trang điểm nhẹ không?”

Mấy hôm trước, tổng biên tập của tạp chí ALT có gọi điện thoại đến đây, nói là chị Đường nhất định phải đồng ý cho bọn họ quay phim, địa điểm, thời gian đều do chị Đường quyết định, đội ngũ của bọn họ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Cuối cùng vì nể mặt mối quan hệ, chị Đường chỉ đành gật đầu đồng ý cho bọn họ đến phòng làm việc trong nhà mình để quay phim. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Mẹ Túc: “Không cần đâu, chờ họ chuẩn bị xong thì chúng ta đi qua đó.”

Khi Túc Lê nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền đến đã lập tức nhận ra có rất nhiều người đi vào khu vườn nhỏ, sau đó họ đi vòng qua khu vườn nhỏ để đi về phía sau nhà. Lần trước khi ba Túc dẫn cậu đi dạo trong sân họ cũng đã đi đến nơi đó, cậu nhớ phía sau là nhà kính trồng hoa của ba Túc, xa hơn chính là phòng làm việc của mẹ Túc.

Giữa trưa mẹ Túc đã bàn bạc với Phong yêu, khi nào bên kia chuẩn bị xong bà ấy sẽ đi qua đó.

Thực ra Túc Lê có chút hứng thú với phòng làm việc của mẹ, nhưng cậu có rất ít thời gian để ở chung với Phong yêu, đúng lúc hiện tại mẹ của cậu có việc phải làm, theo lời dặn dò của bà ấy thì có vẻ bà ấy sẽ không quay lại trong vài tiếng.

“Chúng ta vào phòng đi.” Túc Lê để đồ chơi xuống, sau đó đắp lại chăn cho Túc Minh đang nằm ngủ trên thảm lông ở bên cạnh.

Con rối bảo mẫu đứng canh giữ ở bên cạnh hai người, thấy Phong yêu bế Túc Lê vào phòng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục canh Túc Minh.

Sau khi đi vào trong phòng, Phong yêu đặt nhóc con xuống: “Sao đột nhiên lại muốn vào phòng?”

“Mấy hôm trước tôi có nói muốn nhờ anh giúp một việc, buổi tối tôi không tìm được cơ hội thích hợp, đúng lúc mẹ của tôi không có ở đây.” Túc Lê nhìn lướt qua căn phòng, đứng dậy đi đến chỗ thảm lông trải trên sàn, ngồi xổm xuống bắt đầu cuộn thảm lại.

Để tránh việc bọn trẻ bị vấp ngã, rất nhiều nơi trong nhà họ Túc đều được trải thảm lông mềm mại, Túc Lê đang muốn chuyển chiếc thảm lông đi nơi khác, cậu không ngờ tấm thảm này khá nặng, cậu chỉ có thể dùng một chút linh lực để cuốn mép thảm lại.

Một lát nữa cậu còn phải tiêu hao một lượng lớn linh lực để bày trận nên lúc này tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

“Nhóc cần tôi giúp gì không?” Phong yêu hỏi.

Túc Lê vừa cuốn thảm vừa nói: “Anh đẩy giường trẻ em vào bên trong đi, những đồ vật khác cũng dẹp gọn sang một bên.”

Có thể sử dụng yêu thuật không…? Phong yêu còn chưa kịp hỏi thì đã thấy nhóc con tập trung toàn bộ sự chú ý vào tấm thảm.

Nhóc con mặc đồ ngủ hình chú gấu, khi cúi người cuộn thảm lông, nửa người của cậu cong lại, cái mông vểnh lên cuộn thảm sau đó từ từ đẩy đi. Sau khi Phong yêu di chuyển những đồ vật khác đến vị trí mà Túc Lê chỉ định xong, Túc Lê đã đẩy một cuộn thảm cao vào góc tường, khị chạm vào tường thì nó bị bật lại, đôi chân của cậu như bị mất đà, cái mông ngã phịch xuống đất.

“!” Phong yêu vội vàng chạy qua đỡ cậu dậy: “Không sao chứ?”

Nhóc con nhíu mày lại, ngắn gọn đáp: “Dùng lực hơi mạnh.”

“Tôi sắp làm một việc, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi hộ pháp, ít nhất là ở trong căn phòng này, đừng để cho người khác phát hiện.” Túc Lê biết ở thế giới này có những thứ khó để thăm dò mang tên “khoa học công nghệ” nhưng nghĩ đến việc trước đó Phong yêu đã giấu được ba Túc nên cậu thấy giao căn phòng nhỏ này cho anh ta hộ pháp chắc sẽ không có vấn đề gì.

“Được.”

Phong yêu đi đến bên cạnh cửa: “Tôi đứng ở đây à?”

Túc Lê gật đầu: “Cho dù anh nhìn thấy cái gì cũng đừng đánh thức tôi, trừ khi mẹ của tôi đến đây.”

Căn phòng có chiều rộng trên dưới bốn mét, Phong yêu chắp tay bắt ấn, một vòng tròn bảo hộ hiện ra ở trong phòng. Túc Lê thấy Phong yêu đã thi pháp, cậu bước vào bên trong vòng tròn bảo hộ, đứng ở trung tâm, dưới chân cậu nhanh chóng tỏa ra những vòng ánh sáng đỏ, bao trùm toàn bộ vòng tròn bảo hộ.

Đồng tử Phong yêu co lại, đây là cách lập trận giữa không trung!

Ánh sáng đỏ rực rỡ khiến cho tình hình bên trong vòng tròn bảo hộ càng trở nên mờ ảo hơn, Phong yêu không thể thấy được tình huống ở bên trong nhưng có thể cảm nhận được linh lực vô cùng mạnh mẽ ở trong vòng tròn bảo hộ của cậu, nguồn linh lực kia tinh khiết đến mức anh ta chưa từng thấy ở trên đời này, nhìn thì có vẻ mỏng manh nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.

Sau khi giao cho Phong yêu việc hộ pháp, Túc Lê bắt đầu tĩnh tâm quan sát tình trạng bên trong cơ thể, cậu lập trận pháp để trói buộc không gian này, sau đó kéo ra hình ảnh một thanh kiếm treo lơ lửng trên thần hồn của mình. Một dải ánh sáng đỏ từ từ bao quanh hình ảnh thanh kiếm, hiện ra trên đài linh hồn của Túc Lê, so với trước đó nó càng trở nên rắn chắc hơn, thậm chí kiếm ảnh phía trên còn được bảo vệ bởi một vài tia thần lực Phượng Hoàng, rõ ràng là nó rất hòa hợp với linh lực thần hồn trong cơ thể của Túc Lê.

Kiếm ảnh xuất hiện phía trên đầu của Túc Lê, kiếm khí bàng bạc mạnh mẽ tỏa ra, va chạm với trận pháp mà Túc Lê đã bày ra, nó bị đẩy về một cách mạnh mẽ. Túc Lê ngưng tụ thần lực Phượng Hoàng, bao bọc lấy kiếm ảnh sau đó kéo nó xuống, sau khi đã hoàn toàn khống chế được nó, cậu trực tiếp dùng linh lực quét sạch những họa tiết mờ ảo trên đó.

Thần lực và kiếm ảnh va chạm mạnh mẽ, trước mắt Túc Lê xuất hiện những hình ảnh kỳ quái, giọng nói xa xăm càng ngày càng gần, cuối cùng hoàn toàn hiện ra trước mặt cậu.

Cây xanh trùng trùng điệp điệp, Phượng Hoàng Thần Sơn có trồng một rừng cây ngô đồng, trong rừng cây ngô đồng có một cây ngô đồng là Thần Mộc đã tồn tại từ thuở sơ khai của thiên địa.

“Đại nhân, đây là long cốt, đây là Cửu Thiên Hắc Thiết, còn đây là…”

Một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng dưới Thần Mộc, ngẩng đầu nhìn những cái hốc cây có chút buồn cười trên cây ngô đồng kia: “Đại nhân, ngài đang ở đâu? Phượng Hoàng đại nhân, Túc Ly đại nhân?”

“Đến đây!” Một thiếu niên mặc y phục màu đỏ bay từ trên trời xuống, khi đáp xuống mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất, mái tóc đuôi ngựa màu trắng lay động theo gió, trong đó có lẫn một vài sợi tóc màu đỏ thẫm, trông có phần quỷ dị. Người thiếu niên có khuôn mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt vàng có điểm xuyết vài chấm đỏ nơi đáy mắt, đứng trước mặt người đàn ông áo đen tạo ra cảm giác tách biệt khỏi trần thế.

Y bước vài bước đến trước mặt người đàn ông mặc áo đen, nhìn bãi long cốt, Hắc Thiết và một vài vật liệu huyền diệu được chất đống ở bên cạnh.

Người đàn ông mặc áo đen còn chưa kịp nói gì thì người thiếu niên đã ngồi xuống bên cạnh long cốt, tựa như đang tìm kiếm những vật liệu khác, bắt bẻ nói: “Kinh Hạc, sao Hắc Thiết này lại ít như vậy, long cốt? Chắc đây chỉ là một tiểu long thôi nhỉ?”

“Long cốt tìm được trong bí cảnh, không biết là của tiểu long hay đại long, hiện tại Cửu Thiên Hắc Thiết trên thế gian chỉ còn sót lại Hắc Thiết…” Người đàn ông áo đen do dự một lúc rồi nói: “Trong kho binh khí của đại nhân đã có mười mấy loại, mỗi món đều là thần khí, nhiều vật liệu quý hiếm như vậy mà dồn hết vào một món thần khí, liệu có vội vàng quá không?”

Thiếu niên nâng một chiếc long cốt nhỏ lên, cười nói: “Không giống nhau.”

Khung cảnh đột nhiên thay đổi, lại là một đài đúc kiếm cao lớn trong rừng trúc, trên đài, Phượng Hoàng Thần Hỏa vẫn bất tử, phôi kiếm của thần kiếm đứng ở giữa.

Thiếu niên ngồi trên mặt đất, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh ánh sáng lay động của thần hỏa, bên canh có rất nhiều thẻ tre.

“Đại nhân, vì đây là thanh kiếm đặc biệt quan trọng, lần này không thể tùy tiện đặt tên như lần trước được.” Người mặc áo choàng đen đặt thẻ tre xuống.

Người thiếu niên nói: “Lấy đại một cái tên không được sao? Không phải cũng chỉ là một thanh kiếm bản mệnh thôi sao…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play