Nghe Chúc Vấn Thiện nói vậy, Thái Giai Giai sững người một chút, dường như đang phân vân không biết có nên giả vờ hay không. Nhưng rất nhanh sau đó đã nhún vui, lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
“Đúng là tôi rất vui đấy. Dù sao thì tôi với Thái Hạo Đông cũng chẳng thân thiết gì. Từ nhỏ tôi đã bị anh ta chèn ép, bắt nạt. Giờ anh ta chết rồi, nhà cửa, xe cộ, công ty vốn là của anh ta… tất cả đều là của tôi. Tôi mà không vui thì mới là lạ đấy.”
“À!” Cô ấy nhướn mày bổ sung thêm, “Nhưng tôi không hề làm gì nhé. Tối qua tôi ngủ ở nhà, lúc bệnh viện gọi điện thoại tới là do ba mẹ đánh thức tôi dậy.”
Nói xong, cô ấy dang hai tay ngả người xuống sofa, thở ra một hơi rồi lắc đầu cảm thán: “Mấy người biết không, tôi thật sự cảm thấy giống như có miếng bánh từ trên trời rơi trúng đầu mình ấy…”
Chỉ là miếng bánh này không rơi trúng đầu ai trong bốn người kia nên họ chẳng ngửi thấy mùi thơm gì, chỉ cảm nhận được rằng Thái Giai Giai thật sự rất vui khi Thái Hạo Đông chết.
Lúc này, Giang Sơ Vận hỏi: “Chúng tôi có thể xem qua phòng của Thái Hạo Đông được không?”
“Được chứ.” Thái Giai Giai ngồi thẳng dậy, nhiệt tình nói: “Đi, tôi dẫn mọi người đi xem.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play