Thấy đối phương đã có ý sửa sai, Hồ Thù Dư không nói thêm nữa, lập tức đi thẳng vào vấn đề: 

"Cô báo cáo thông tin của mình đi. Tên là gì, mấy tuổi, người nơi nào, trước khi chết làm việc ở đâu?"

"Tôi tên là Mao Mai Mai." Có lẽ vì nhớ ra mình đã chết, những thông tin về thân phận chỉ còn là quá khứ, giọng của Mao Mai Mai nghe có phần mất mát. "Năm nay tôi 26 tuổi, quê ở thành phố Gia Châu bên cạnh. Trước khi chết… tôi làm gì ấy nhỉ?"

Hồ Thù Dư: … 

Không phải chứ, vừa mới chết chưa được bao lâu mà, trí nhớ của con ma này tệ quá vậy?!

Cô ấy bất lực nói: 

"Cô mới chết có nửa tháng, sao lại quên nhanh như thế được? Đến lúc này, những con ma khác vẫn còn nhớ được cả số điện thoại của người yêu cũ cách đây mấy đời nữa kìa."

Mao Mai Mai co rúm lại, lí nhí nói: 

"Thật… thật xin lỗi…"

Chúc Vấn Thiện đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy Hồ Thù Dư trông cứ như cô giáo đang dạy dỗ đứa học trò ngỗ nghịch.

"Thôi được rồi," Cô giáo Hồ phất tay một cái "Cô nhớ gì thì cứ nói hết ra, càng nhiều càng tốt."

"Ồ, được…" Mao Mai Mai nhớ gì nói nấy, "Tôi nhớ là tôi sống một mình, ở một nơi… giống như là chung cư cao tầng, ngày nào cũng phải đi thang máy. Hình như công việc của tôi không phải là nhân viên văn phòng, nói là làm việc tự do thì đúng hơn. Tôi chắc là mình từng có bạn trai, nhưng sau đó thì chia tay rồi."

Hồ Thù Dư liền tranh thủ hỏi: 

"Cô có nhớ bạn trai cô tên là gì không?"

Mao Mai Mai lắc đầu: 

"Không nhớ, anh ấy trông thế nào cũng không nhớ, lý do chia tay… cũng không nhớ." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Hồ Thù Dư trợn mắt: 

"Vậy là cô chỉ nhớ có một người như vậy thôi à?"

"Ừm…"

Chúc Vấn Thiện đoán: 

"Hay là cô nhớ nhầm, thực ra là cô chưa từng có bạn trai?"

Mao Mai Mai muốn nói rằng tôi có mà, nhưng liếc nhìn Chúc Vấn Thiện một cái, hồi tưởng lại dáng vẻ dữ dằn lúc cô bóp cổ mình trong phòng ký túc xá, Mao Mai Mai không dám phản bác: 

"Có… có thể là không… tôi… tôi… tôi không nhớ nữa."

Chúc Vấn Thiện nhướng mày: 

"Thật không? Vậy cô có nhớ là mình có tật nói lắp không?"

Mao Mai Mai: … 

Cô ấy có tật nói lắp thật à?

Hồ Thù Dư lại hỏi: 

"Có nhớ số căn cước không?"

Mao Mai Mai ngẩng đầu lên, trông như đứa trẻ vừa phạm lỗi đã tìm ra cách để chuộc lại lỗi lầm: 

"Tôi nhớ!"

Cô ấy vội vàng đọc một dãy số, Hồ Thù Dư ghi lại, gõ chữ trên điện thoại một lúc, dường như là đang gửi thông tin cho ai đó. Gửi xong, Hồ Thù Dư ngẩng đầu lên nhìn Mao Mai Mai: 

"Đừng lo, danh tính, nghề nghiệp, bạn trai của cô, có nói lắp không, những thứ này chúng tôi đều có thể tra ra được. Nhưng có một điều cô phải nói thật..."

Giọng Hồ Thù Dư nghiêm túc, ánh mắt đầy nghiêm nghị: 

"Chấp niệm của cô là gì? Nói cách khác, là dục vọng nào đã khiến cô trở thành một oán quỷ?"

Trên khuôn mặt trống không của Mao Mai Mai lập tức hiện lên hai chữ "mờ mịt."

Hồ Thù Dư dùng móng tay gõ lên bàn, bộ móng tay vừa làm phát ra âm thanh thật êm tai: 

"Chúng tôi cần phải giúp cô giải quyết chấp niệm thì cô mới có thể trở thành một hồn ma vô hại. Nếu không, sau này đừng nói đến chuyện đầu thai, thậm chí cô còn không kìm chế được bản thân mà đi hại người, từ đó tăng thêm tội nghiệt, cuối cùng sẽ bị bắt và xử tử."

Trong ánh mắt của Hồ Thù Dư hiện lên một tia âm u, cô ấy hạ thấp giọng xuống, nghe như đang dọa nạt: 

"Sau khi bị xử tử, cô sẽ tan thành tro bụi, đó mới là cái chết thực sự."

Mao Mai Mai là một con ma chỉ mới chết được nửa tháng, nửa tháng qua vẫn luôn ở trong gương, không hiểu biết nhiều về thế giới của ma quỷ, nghe Hồ Thù Dư nói vậy thì lập tức cảm thấy sợ hãi, vừa bối rối nói "Tôi không muốn hại người," lại vừa hoang mang nói "Vậy phải làm thế nào đây, tôi không biết chấp niệm của mình là gì."

Hồ Thù Dư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có bất kỳ ngũ quan nào của cô ấy trong hai giây, phát hiện không đoán ra được gì thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ: 

"Tôi đoán, chắc là tìm lại khuôn mặt của cô… đại loại vậy."

Nghe vậy, Mao Mai Mai im lặng. Dường như cô ấy vừa mới nhớ ra rằng hiện tại mình không có ngũ quan, cả cơ thể vẫn đang sao chép dáng dấp của Quan Liên Liên. Cô ấy đưa tay sờ lên mặt mình, không sờ thấy gì thì buồn bã nói: 

"Tôi cũng nghĩ chắc là đúng như cô nói… Mà này, hình như tôi không có miệng, thế sao tôi vẫn nói chuyện được nhỉ?"

Một thoáng im lặng.

Chúc Vấn Thiện chớp mắt: 

"Có lẽ là nói bằng bụng đấy, lợi hại thật."

Mao Mai Mai: 

"Thật… thật vậy à?"

Hồ Thù Dư: … Lợi hại cái con khỉ!

"Nếu đơn giản như tôi nghĩ thì tốt quá rồi." Cô ấy day day huyệt thái dương, cảm thấy đôi mắt mới làm phẫu thuật hôm nay của mình hơi mỏi. "Trong trường hợp này, chỉ cần tìm ra ảnh của cô là được..."

Chưa nói hết câu, điện thoại của cô ấy đã rung lên hai cái. Hồ Thù Dư mở tin nhắn, thấy Tiểu Kha của bộ phận điều tra gửi đến hai tập tin, một trong số đó là thông tin cơ bản của Mao Mai Mai, bao gồm cả ảnh thẻ căn cước.

May quá, Hồ Thù Dư lập tức đặt điện thoại trước mặt Mao Mai Mai: 

"Này, đây chính là ảnh của cô."

Mao Mai Mai xích lại gần nhìn một chút, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt trống rỗng của cô ấy. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm như thế một hồi, sau đó đột nhiên lắc đầu, dứt khoát nói: 

"Không, đây không phải là khuôn mặt của tôi, tôi không thể xấu xí như thế được!"

"Cái gì?" Hồ Thù Dư cau mày, "Đây là thông tin tra được từ số căn cước mà cô vừa đọc đấy, những thông tin khác đều trùng khớp, Mao Mai Mai, 26 tuổi, người Gia Châu…"

"Không thể nào." Mao Mai Mai bỗng có gan cắt ngang lời cô ấy, "Tôi không xấu đến mức như thế!"

Hồ Thù Dư: …

Có lẽ là ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình không ổn, Mao Mai Mai run lên, nhỏ giọng nói:  ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tấm ảnh căn cước này chụp cách đây năm năm, chẳng phải người ta thường nói ảnh căn cước là một trong những bức ảnh xấu nhất của mỗi người sao, thêm vào đó, thời gian qua lâu rồi, ngoại hình của tôi có thay đổi cũng là chuyện bình thường… đúng không?"

Hồ Thù Dư nghĩ cũng có lý: 

"Vậy để tôi bảo Tiểu Kha gửi thêm mấy bức ảnh gần đây của cô."

Gửi tin nhắn cho Tiểu Kha xong, cô ấy mở tập tin thứ hai ra. Bên trong là hồ sơ vụ án liên quan đến cái chết của Mao Mai Mai.

Hồ Thù Dư thở phào nhẹ nhõm. Nếu cái chết của Mao Mai Mai đã được cảnh sát thụ lý thì dễ xử lý hơn nhiều, có vài trường hợp không biết chết ở đâu, phải tìm xác giúp người ta, phiền phức vô cùng.

"Mao Mai Mai, địa điểm tử vong là căn hộ 303, tòa 3, tiểu khu Phong Thành, quận Bình Giang, đây cũng là nơi ở của cô. Thời gian tử vong là khoảng 11 giờ tối đến 1 giờ sáng ngày 25 tháng 9. Nguyên nhân tử vong là… uống thuốc ngủ rồi cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm. Chưa rõ lý do tự sát."

Hồ Thù Dư ngẩng đầu nhìn Mao Mai Mai: 

"Theo lẽ thường, yếu tố thúc đẩy cô tự sát chính là chấp niệm của cô."

Giọng Mao Mai Mai vô cùng yếu ớt: 

"Nhưng tôi cũng không biết tại sao mình lại nghĩ quẩn mà tự sát nữa…”

Hồ Thù Dư: 

"Cũng có trường hợp như vậy, thứ càng quan trọng lại càng dễ bị quên đi."

Mao Mai Mai không hiểu: 

"Hả? Sao lại thế được? Rõ ràng là quan trọng đến vậy mà..."

Chúc Vấn Thiện tốt bụng giải thích cho cô ấy: 

"Về mặt tâm lý học, đây là một cơ chế phòng vệ của não bộ, cũng có thể gọi là tự bảo vệ. Những thứ mà não bộ chọn cách lãng quên thường là những thứ gây ra kích thích mạnh mẽ đến mức người ta không thể chấp nhận nổi, cho nên tiềm thức sẽ chọn cách quên đi chuyện đó."

"Có điều, mặc dù bề ngoài là đã quên, nhưng trong tiềm thức vẫn còn nhớ, và hành vi của con người sẽ vô thức bị tác động bởi chuyện đó, thậm chí sẽ sinh ra oán niệm… Điều này lý giải cho tình huống của cô, dù không cố ý nhưng vẫn không khống chế được bản thân mà làm xằng làm bậy."

Hồ Thù Dư gật gù, trong lòng nghĩ thầm làm việc với người có kiến thức đúng là khác hẳn.

Lúc này, khuôn mặt trống trơn của Mao Mai Mai đã phản ánh được đầu óc trống rỗng của cô ấy một cách hoàn hảo, cô ấy ngơ ngác nhìn về phía Chúc Vấn Thiện, dáng vẻ đầy mờ mịt.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play