Diêm Như Ngọc ghét bỏ liếc mắt nhìn con lừa đen một cái, cảm thấy con vật này hạ thấp cấp bậc của Đại Hắc nhà nàng.
“Cách lão tử xa một chút. Ngươi xấu, lừa cũng xấu.” Diêm Như Ngọc nói.
Phó Định Vân cười gượng một tiếng.
“Còn phải đa tạ Diêm Đại đương gia cho thuốc. Mới qua không bao lâu mà mặt không còn đau nữa rồi.”
Tối qua bị thương, bây giờ đã đến hoàng hôn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể giảm đau đã rất tốt rồi, không chừng ngày mai sẽ bắt đầu có cảm giác ngứa do lên da non.
“Chuyện hôm nay, ngươi làm tốt lắm.” Diêm Như Ngọc khen ngợi hắn một câu.
“Đa tạ Diêm Đại đương gia đã khích lệ. Tiểu sinh không dám nhận... Không dám nhận!” Tuy miệng nói như vậy nhưng ánh mắt của hắn vẫn ánh lên chút vui mừng. Sau đó, hắn nghĩ tới gì đó, nói tiếp: “Nghe nói Vân lão tướng quân đã mất...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT