Nhìn thẻ tre trong tay ông ta, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Diêm Như Ngọc cũng không khỏi giật giật khóe miệng.
"May mắn thật." Diêm Như Ngọc không thể không bội phục ông ta.
Hai mắt Vạn Thiết Dũng sáng lên: "Vận may của lão tử quả thực không tệ! Nếu không phải lúc còn trẻ đắc tội người ta mới phải lưu lạc thành thổ phỉ thì lão tử đã phong hầu bái tướng nhờ vào vận may và năng lực của mình từ lâu rồi!"
“Ha!" Diêm Như Ngọc cười lạnh một tiếng, nhìn cái đức hạnh này đi!
"Đại đương gia, ngươi cười cái rắm gì? Bản thân ngươi bốc thử mà xem. Lão tử chỉ tiện tay sờ vào đã bốc được giải nhất. Ngươi có thể không?" Khi Vạn Thiết Dũng nổi nóng thì không ai có thể ngăn được.
"Có muốn cược một lần không?" Diêm Như Ngọc nhếch khóe miệng, nói: "Đừng nói là sờ một cái, ông cứ tùy tiện chọn một cái bất kỳ rồi đánh dấu lên đó, ta sẽ lấy nó ra cho ông. Ông tin không?”
“Khoác lác!" Cái đuôi của Vạn Thiết Dũng sắp vểnh lên tận trời: "Nếu ngươi thật sự có thể làm được như vậy thì lão tử sẽ ăn hết toàn bộ số thẻ tre này!"
Thích Tự Thu đang định ngăn cản thì Vạn Thiết Dũng đã mạnh miệng thốt ra rồi.
Diêm Như Ngọc nheo mắt, nở nụ cười tà ác: "Tới đi.”
Vạn Thiết Dũng cảm thấy vận may của bản thân đang lúc đỉnh cao nên lập tức ném tấm thẻ giải nhất trong tay vào giỏ tre, cầm cái giỏ lên lắc lắc rồi nói: "Đại đương gia, xin mời!”
Khóe miệng của Diêm Như Ngọc cong lên, nàng bước về phía trước: "Ta không cần ông ăn thẻ tre. Nếu ta tìm đúng một lần thì ông phải chép kinh Kim Cang thêm một lần, nhưng mỗi ngày đều phải chép xong một lần rồi đưa cho ta kiểm tra. Như vậy có được không?”(App T-Y-T)
Sắc mặt của Vạn Thiết Dũng lập tức tối sầm khi nhắc tới việc chép kinh.
“Nếu ngươi không thể tìm đúng thì thế nào?” Ngẫm nghĩ giây lát, ông ta hỏi lại.
"Một lần không đúng thì giảm cho ông mười lần chép kinh.” Diêm Như Ngọc thoải mái hứa hẹn.
"Được! Một lần đổi mười lần. Lão tử không tin để ngươi sờ mười lần thì ngươi đều đúng hết cả mười." Vạn Thiết Dũng lập tức đồng ý.
Ông ta không tin Diêm Như Ngọc có vận may phi thường như vậy!
Diêm Như Ngọc liếc nhìn Vạn Thiết Dũng, nở nụ cười tà ác rồi đưa tay vào giỏ, khuấy mấy cái. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng thẻ tre bên trong cọ xát vào nhau một lúc sau rồi dừng lại.
Hiếm khi thôn trang kiếm được nhiều tiền như hôm nay, mọi người đều vô cùng kích động trông chờ kết quả, chỉ thấy Diêm Như Ngọc nhấc tay lên, ném một tấm thẻ ra ngoài: "Này, giải nhất của ông.”
Vạn Thiết Dũng hừ một tiếng, sau đó nhặt lên nhìn, nụ cười ông ta biến mất ngay tức khắc.
"Mẹ nó chứ, thật sự chỉ có một cái duy nhất thôi sao?"
"Nhị đương gia, ngài vẫn không tin tiểu nhân à? Tấm thẻ này chắc chắn là độc nhất vô nhị!" Chu Vượng vội vàng nói. ( truyện trên app T Y T )
Vạn Thiết Dũng bình tĩnh lại: "Không được, làm lại lần nữa! Lão tử sẽ chọn một tấm khác!” Nói xong, ông ta lấy ra một cái khác, sau đó đập vỡ cái bát sứ trên chiếc bàn bên cạnh rồi nhẹ nhàng cứa vào tay, máu lập tức nhỏ xuống, rơi lên thẻ tre kia, xem như làm dấu.
Sau khi cho Diêm Như Ngọc xem thì ném lại vào giỏ rồi lắc lên.
Nhưng chỉ chốc lát sau, thẻ tre này lại rơi vào tay ông ta.
Quái lạ!
Những người khác hoàn toàn sợ ngây người.
Nhị đương gia tuyệt đối không bao giờ hợp tác với Đại đương gia để diễn kịch, cũng tức là vận may của Đại đương gia lúc này quả thực... nghịch thiên!
"Không được! Làm lại lần nữa!" Vạn Thiết Dũng vẫn không chịu bỏ cuộc.
Ông ta đổi sang các ký hiệu khác nhau và thử đi thử lại hơn mười lần.
Tuy thời gian mà Diêm Như Ngọc dùng để tìm ra tấm thẻ tre được đánh dấu mỗi lúc một ngắn hơn nhưng kết quả hoàn toàn không có gì bất ngờ, như thể chiếc giỏ sẽ tự động chọn ra tấm thẻ đó và giao cho nàng vậy!
“Nhị đương gia, mười lăm lần, cộng với một trăm lần chép kinh còn nợ trước đây..." Diêm Như Ngọc mỉm cười nói.
Sắc mặt của Vạn Thiết Dũng xám xịt, trong đầu toàn là tiếng ong ong.
Vận may của ông ta chỉ đúng được một lần nhưng Diêm Như Ngọc lại chọn đúng mười lăm lần liên tiếp! Thậm chí, ông ta còn có cảm giác rằng cho dù có tiếp tục thử bao nhiêu lần thì kết quả vẫn không thay đổi!
Vốn dĩ ông ta muốn giảm bớt số lần chép kinh nhưng bây giờ thì hay rồi, phải chép thêm mười lăm lần nữa!
“..." Mí mắt của Vạn Thiết Dũng giật giật.