Vạn Thiết Dũng chỉ cảm thấy đau đầu. Nếu nữ nhi của ông ta thật sự giống với Diêm Như Ngọc thì ông ta còn sống nổi được sao?
Hai tiểu tổ tông!
Đánh không được mà mắng cũng không xong. Một người thì khóc lóc, làm loạn, đòi thắt cổ, còn một người thì châm chọc rồi phạt chép kinh. Mẹ nó chứ, thật phẫn uất mà!
...
Lần này lão Chu xuống núi đã đi tròn bốn ngày.
Khu vực núi Khôn Hành có nhiều thổ phỉ, mỗi phe chiếm một ngọn núi làm địa bàn riêng, nhưng các sơn trại đều có không ít người, bình thường cũng khó tránh việc phải xuống núi mua đồ nên để tránh xảy ra quá nhiều mâu thuẫn giữa các sơn trại lớn, bọn họ đã đặt ra quy định ngay từ đầu, nếu đi qua địa bàn của người khác thì phải treo cờ hiệu của sơn trại nhà mình và mang theo lệnh bài thông hành rồi nộp phí qua đường tính theo đầu người, mỗi người 1 lượng bạc, như thế thì có thể thuận lợi đi qua. Nếu bị cướp giữa đường thì có thể hợp sức chống trả. Chính vì vậy, đám người lão Chu mới có thể nghênh ngang mang tiền đến thành Tế Dương.
Nếu không có quy định cứng này thì Vạn Thiết Dũng đã nghi ngờ bọn họ bị các trại khác cướp mất rồi. Bởi vì bình thường chỉ mất tối đa hai ngày để mua đồ nhưng lần này lại lâu hơn.
Ngay khi biết người đã về, Vạn Thiết Dũng vội vàng chạy tới.
Mấy ngày nay, ông ta sốt ruột đến mức sắp bốc hỏa.
"Sao rồi?" Vạn Thiết Dũng mở miệng hỏi. Sau khi hỏi xong, thấy lão Chu quả nhiên vẫn mang theo đống thẻ tre đó về thì ông ta lập tức trở nên vui vẻ: "Lão tử đã nói rồi mà! Nếu thẻ tre này có thể kiếm ra tiền thì râu trên mặt lão tử cũng là đồ tốt!"
"Khụ khụ, Nhị ca." Thích Tự Thu ở bên cạnh nhắc nhở.
Đang ở ngay trước mặt mọi người mà Nhị đương gia quá hả hê rồi.
Không khác gì tiểu nhân đắc chí.
"Đệ ho cái gì? Lão tử không hề nói sai!" Vạn Thiết Dũng không hề tiết chế lại mà còn vung tay nói: "Mời Đại đương gia đến đây!"
Lập tức có người chạy tới tiểu viện của Diêm Như Ngọc.
"Nhị ca vui sướng tới vậy khi thấy Đại đương gia mất mặt sao? Bây giờ nàng ấy chỉ mới mười lăm tuổi. Tại sao huynh cứ phải phân cao thấp với nàng ấy chứ?" Thích Tự Thu thật sự không thể hiểu nổi dáng vẻ khí thế hừng hực này của Vạn Thiết Dũng.
"Lão tử không cần biết nàng ta bao nhiêu tuổi. Nàng ta đã là Đại đương gia thì cho dù chỉ mới ba tuổi cũng phải ra dáng Đại đương gia. Nếu không có bản lĩnh đó thì để lão tử làm cho!" Vạn Thiết Dũng ngang nhiên nói.
Mấy ngày không có lão Chu ở đây, tiểu nha đầu kia lại như được uống thuốc an thần, suốt ngày chỉ quơ quào tay chân.
Ông ta đã đặc biệt đi xem, cái gọi là quyền cước kia hoàn toàn không có ý nghĩa gì, chẳng những không có bao nhiêu sức mà còn không theo quy luật gì. Loại chiêu thức vừa xấu vừa vô dụng này, nếu thật sự dùng để đánh nhau với người khác thì chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị đá bay ra ngoài!
Chẳng qua, Vạn Thiết Dũng không hề biết bây giờ Diêm Như Ngọc đã luyện khí công thành công.
Đầu tiên phải cường thân kiện thể, sau đó thông khí luyện gân, khi đạt tới trình độ nhất định mới có thể học những chiêu thức bí truyền của gia đình nàng ở kiếp trước. Kiếp trước nàng đã học qua một lần, mỗi một động tác đều khắc sâu vào trong xương tủy, bây giờ muốn luyện tập lại thì dễ như trở bàn tay, trước mắt chỉ cần xây dựng nền tảng vững chắc cho cơ thể này là được.
Diêm Như Ngọc vừa đến, Vạn Thiết Dũng lập tức cười nói oang oang: "Ta nói này Đại đương gia, bây giờ ngươi đã chịu thua chưa? Toàn bộ đống thẻ tre này đều được mang về, một cái cũng không bán được!"
Chu Vượng ở bên cạnh muốn nói lại thôi, ông ta không tiện cắt ngang sự hưng phấn của Nhị đương gia.
"Ta nói bán thẻ tre hồi nào?" Diêm Như Ngọc nói thẳng.
Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt.
"Không phải là thẻ tre?" Nét mặt của Vạn Thiết Dũng trở nên méo mó: "Vậy thì là thứ gì? Lúc lão Chu xuống núi chỉ mang theo thứ này mà!"
Diêm Như Ngọc lại mỉm cười, híp mắt liếc nhìn ông ta, sau khi tỏ vẻ ghét bỏ mới quay sang nói với Chu Vượng: "Chu thúc, đúng lúc bây giờ tất cả mọi người đều có mặt ở đây, ông hãy nói rõ cho Nhị đương gia biết thành quả của lần xuống núi này như thế nào đi!"