Các trưởng bối đã sớm bảo vệ thân thể mới của Bùi Thời Dịch tại lăng Phượng Hoàng, họ cố gắng bảo vệ nguyên thần cũng như tìm cách đưa cậu ra khỏi Tứ Phương. Nguyên thần được thân thể dẫn đường nên tự nhiên sẽ trở về lăng Phượng Hoàng.
Còn cậu nhỏ của cậu, vì tu vi phi phàm mới có thể giữ lại một hồn phách nên vì cậu mở ra một con đường.
Đúng vậy, mở quán cà phê mèo là việc mà chỉ có Bùi Hoàng mới làm được. Đổi lại là vị trưởng bối nào khác có lẽ sẽ tìm một nơi sạch sẽ và ngủ tại đó vài trăm năm sau đó đợi khi có động tĩnh sẽ đến tìm cậu.
Mất một lúc lâu Bùi Thời Dịch mới bình tĩnh trở lại, cậu điều chỉnh tâm trạng của mình rồi cười và nói với Nguyên Cảnh: "Được rồi, trên người nhóc còn vết thương, ngủ đi, có gì ngày mai nói."
Cậu lấy một tấm chăn nhỏ trên ghế sô pha và đắp cho Nguyên Cảnh, cậu cẩn thận tránh đi vết thương trên cơ thể Nguyên Cảnh.
Hơi thở Phượng Hoàng ùn ùn kéo đến, tấm thảm nhẹ nhàng rơi trên người Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh được chiếc chăn mỏng đắp xuống, cơn buồn ngủ ập đến làm cậu ta không mở mắt ra được. Trên đường từ núi Xuân Thọ đến quán cà phê mèo cậu ta không dám ngủ vì sợ bản thân không bao giờ tỉnh lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT