Cổ tay Hoắc Nguy Lâu cứng như sắt thép, năm ngón tay nhỏ bé mềm mại của Bạc Nhược U nắm vào, không lay động mảy may, nhưng đôi mắt nàng vừa kinh vừa sợ mang đầy chống cự, nét dịu dàng giữa mi tâm không còn, tư thế hơi có chút khinh người.
Hoắc Nguy Lâu ‘xoạt’ một tiếng, lại kéo lại làn váy nàng xuống
– Sáng sớm lúc bản hầu thấy ngươi ăn mặc như vậy, đã biết không thích hợp, vốn tưởng rằng ngươi không kiên trì được bao lâu, thế nhưng ngươi cũng nhịn được cả một đường.
Bạc Nhược U khẽ buông lỏng nắm tay đang siết chặt lấy Hoắc Nguy Lâu, vội vàng thở ra một hơi, quá đau, nàng là thật sự quá đau, nàng thậm chí có thể cảm giác được da thịt bị cọ xát đến rách ra, vết thương chảy máu dính vào quần trong, vừa rồi lại bị cưỡng chế xé rách ra nữa.
Khóe mắt nàng còn mang theo một giọt nước mắt, nghe được lời ấy của Hoắc Nguy Lâu, mặt mày rủ xuống, dường như có chút tự trách, lại có chút quật cường mím mím khóe môi, Hoắc Nguy Lâu nhìn chăm chú vào nàng một lúc, xách nàng từ trên lưng ngựa của nàng tới trước người mình.
Bạc Nhược U thân nặng gần trăm, nhưng lực cánh tay Hoắc Nguy Lâu kinh người, dễ như ăn bánh làm nàng ngồi trên lưng ngựa của y, y thúc ngựa đi đến phía trước vài bước, hô một tiếng
– Lấy thuốc trị thương đến ——

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play