17.
Lục Tu Tề rất khoẻ, nhưng vẫn không chịu nổi thể trọng quá lớn của tôi.
Cậu ấy sau khi giãy giụa vài cái, đã nói lắp: “Liễu Thanh Thanh, cậu, cậu buông ra, tớ không đánh nhau nữa!”
Thời tiết rất nóng, cánh tay vừa đen vừa béo của tôi ôm chặt eo nhỏ gầy gò nhưng rắn chắc của Lục Tu Tề, có thể xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, cảm nhận thấy làn da của Lục Tu Tề phát ra hơi ấm, có chút bỏng người, làm tôi cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
“Đánh nhau rất phiền toái, cậu có chắc là không đánh nhau không?”
Lục Tu Tề giống như vừa bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu sau thân thề cứng đờ như người máy mới gật gật đầu.
Tôi buông tay ra, chỉ thấy Lục Tu Tề chạy ra khỏi phòng học giống như tên lửa, chỉ lưu lại một tàn ảnh.
Trương Thần Minh nhìn mà không hiểu gì: “Trời ạ, đồ thua cuộc, chạy trốn thật nhanh!”
Cậu ta bất mãn nói thêm hai câu tàn nhẫn, hậm hực về chỗ ngồi của mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT