9.
Tôi đội ánh mặt trời đi trên đường, tuy mặc thể thao mỏng, nhưng phần đùi đã bị ma sát gây thương tổn.
Thân thể này quá béo, khi đi đường thì đùi cọ sát lẫn nhau, khó trách Liễu Thanh Thanh đi đường rất ít, lúc đi học thường ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Trên người rất đau, nhưng tôi vẫn cứ tự ngược đãi bản thân mà đi trên đường, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Tôi không nên dễ tin Liễu Thanh Thanh như thế, cho cô ấy biết toàn bộ bí mật của mình.
Hiện giờ hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận về cuộc sống sau này.
Cho dù là ở trong bùn, tôi cũng cần phải nở được một bông hoa xinh đẹp nhất.
Khi về đến cửa trường học đã là giữa trưa.
Quần áo của tôi cứ ướt lại khô, khô lại ướt, toả ra một mùi mồ hôi rất khó ngửi.
Hiện tại là đúng giờ ăn trưa, trong phòng học chỉ có vài người ngồi đó, hầu hết đều đến phòng ăn để ăn trưa.
Khi Lục Tu Tề nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên: “Cậu đi đâu thế? Lúc tan học tớ đi đến phòng y tế tìm cậu mà không thấy.”
Tôi cầm lấy cốc nước ừng ực ừng ực mà uống hết nửa bình.
“Tớ về nhà một chuyến.”
“Cậu đã xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt kém như vậy?”
Bởi vì chuyện cơm sáng dạo này, Lục Tu Tề đã rất quen thuộc với tôi.
Cậu ấy thu hồi thần sắc cà lơ phất phơ, lo lắng nhìn tôi.
Tôi lấy sách giáo khoa ra từ trong ngăn kéo đặt lên bàn, cười khổ với cậu ấy.
“Không có gì, chỉ là phát hiện ra tới rất ngốc!”
“Thật kỳ lạ!”
Lục Tu Tề sờ sờ gáy, xoay người sang chỗ khác không thèm để ý tới tôi nữa.
10.
Khoảng năm giờ sáng, mới tờ mờ sáng, tôi đã dậy.
Trong căn nhà không lớn lắm chỉ còn lại một mình tôi.
Bố mẹ của Liễu Thanh Thanh mở một cửa hàng ăn sáng rất nhỏ, mỗi ngày họ đều dậy lúc hai ba giờ sáng để làm việc, bốn giờ đã ra ngoài quán.
Tôi rửa mặt, đổi quần áo, đẩy cửa phòng, bắt đầu đi bộ dọc theo đường cái.
Thân thể này quá béo, căn bản không thể chạy nổi, chỉ đi bộ cũng khiến tôi giống như mất một nửa cái mạng này.
Vừa thở hổn hển vừa đi bộ trong nửa giờ, tôi lại trở về nhà bắt đầu tập vận động mạnh.
Nói là vận động mạnh, thật ra chỉ là nhấc chân cao, nhấc cánh tay, sau đó tập luyện ở cầu thang một chút.
Thân thể của Liễu Thanh Thanh quá yếu, chỉ hơi cử động cánh tay một chút cơ bắp đã phát run, càng không thể hít đất được.
Nghiêm túc tập luyện trong nửa giờ, quần áo của tôi đều bị mồ hôi ướt súng, màu xám nhạt biến thành màu xám đậm.
Nhìn lên đồng hồ đã là sáu giờ sáng, tôi trở lại phòng tắm, tắm rửa một lần, thay quần áo, đeo cắp sách lên chuẩn bị đi xe buýt đến trường học.
Trong hộp giữ nhiệt là cơm sáng mà mẹ của liễu Thanh Thanh đã chuẩn bị, trên bàn còn có ba mươi đồng tiền tiêu vặt.
Một bát canh trứng, năm cái bánh bao thịt, hai hộp sữa bò.
Cha mẹ của Liễu Thanh Thanh rất chiều chuộng cô ấy, mỗi buổi sáng cho dù mệt cũng đều chuẩn bị cơm cho cô ấy từ sớm.
Cuối tuần sẽ đi chợ bán thức ăn mua thịt bò và tôm để bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy.
Thật ra cô ấy cũng có hạnh phúc thuộc về mình.
Tôi cùng với cha mẹ có rất ít thời gian ăn cơm với nhau, tôi lại càng chưa từng được ăn cơm do cha mẹ tôi làm.
Tôi cất cơm sáng vào cặp sách, nghĩ một chút, lại chạy vào vườn hái được hai quả dưa leo cùng với mấy quả cà chua đỏ tươi.
Mẹ Liễu rất chăm chỉ, sân vườn luôn luôn sạch sẽ, bà ấy còn làm một cái vườn rau nhỏ ở phía nam khu nhà, rau dưa hàng ngày ăn đều là hái ở vườn nhà.