Sáng hôm sau, Đại Lệ Lệ đến rất sớm, khi bà đến Thưởng Nam vừa tỉnh dậy nhưng Ngu Tri Bạch đã không còn ở đó nữa.

Đại Lệ Lệ trông có vẻ mệt mỏi, trên tay cầm theo bữa sáng. Khi bước vào phòng bệnh thấy sắc mặt của Thưởng Nam tốt lên, bà khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đó là những biểu hiện tâm lý của Đại Lệ Lệ . Khi chạm mắt với Thưởng Nam, phản ứng đầu tiên của bà là né tránh và bối rối.

“Đi đánh răng rồi đến ăn sáng.” Đại Lệ Lệ  nói.

Sau khi Thưởng Nam vệ sinh cá nhân rồi ngồi xuống bàn ăn, bà mới mở lời: “Hôm nay mẹ đến đây là muốn nói chuyện với con về việc xử lý vụ Lỗ Dương.”

Thưởng Nam cúi đầu, lặng lẽ nghe mà không nói một lời nào. Cậu đưa tay lấy một cái bánh bao trong hộp, bánh bao nhân cải tuyết và thịt băm, trông khá ngon.

“Trước đây nhà cậu ta và nhà chúng ta đã có quan hệ làm ăn, cha cậu ta hy vọng chúng ta có thể rộng lượng bỏ qua, ông ta sẽ đưa con trai mình ra nước ngoài. Ngoài ra, ông ta sẵn sàng tặng toàn bộ cổ phần của con trai mình trong công ty cho mình.” Đại Lệ Lệ  nói xong cũng cảm thấy khó tin. Thực ra, tối qua khi cha của Lỗ Dương tìm đến bà đưa ra điều kiện này, bà cũng thấy khó tin và đến giờ vẫn vậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Dù Lỗ Dương là con trai của người vợ trước nhưng hiện giờ ông ta đã có vợ mới và con nhỏ, thế mà cổ phần của Lỗ Dương ông ta vẫn chưa động đến chút nào, vậy mà bây giờ lại tặng hết.

Thưởng Nam ăn được vài miếng, cảm thấy không ngon bằng đồ ăn của Ngu Tri Bạch nấu nên cậu đặt xuống rồi nhìn Đại Lệ Lệ: “Mẹ nghĩ sao?”

Đại Lệ Lệ  do dự.

Thưởng Nam trả lời thay bà: “Mẹ rất dao động, đúng không?”

Đối mặt với một sự cám dỗ lớn như vậy, rất ít người không bị dao động.

Nhưng Thưởng Nam không dao động.

“Cảnh sát bảo xử lý sao thì cứ vậy mà xử lý.” Thưởng Nam từ tốn mở ống hút, cắm vào ly nước ép dày mịn, tiếng hút vang lên lấp đầy căn phòng, giọng nói của cậu tuy không lớn nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.

Hôm nay Đại Lệ Lệ đến là để làm thuyết khách cho Lỗ Dương, điều này khiến Thưởng Nam có chút bất ngờ. Cậu tưởng rằng với tính cách của Đại Lệ Lệ, bà sẽ đập mạnh chiếc túi xách vào mặt đối phương rồi nói: "Nằm mơ!"

“Lỗ Dương có bao nhiêu cổ phần?”

[14: Quy đổi sang tiền tệ ở thế giới này thì khoảng một tỷ.]

Thưởng Nam thở gấp, suýt chút nữa cậu đứng dậy gọi Đại Lệ Lệ lại.

[14: Yên tâm, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cậu sẽ nhận được điểm thưởng còn giá trị hơn cả tiền tệ ở thế giới này.] ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Thưởng Nam đẩy ly nước ép chưa uống hết và chiếc bánh bao chưa ăn xong ra xa, mắt cậu đảo một vòng quanh phòng bệnh, không thấy bóng dáng Ngu Tri Bạch đâu cả.

Ngu Tri Bạch luôn xuất quỷ nhập thần.

Có lẽ là vì cậu ấy không phải người.

Nghĩ đến Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam không nhịn được mà đưa tay chạm vào môi mình. Dù không bị cắn rách nhưng bị liếm mút khá nhiều khiến môi cậu đỏ lên như bị sưng, chỉ cần chạm vào là có cảm giác tê tê râm ran.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ đống rác trên bàn, Thưởng Nam mở cặp của mình để lấy bài tập. Khi kéo khóa ra, cậu phát hiện bên trong có một con búp bê với đôi mắt đen ngòm khiến Thưởng Nam giật mình.

[14: Người giấy.]

Kích thước của búp bê không lớn, thậm chí không to bằng lòng bàn tay nhưng vô cùng tinh xảo, từ tóc, da, chân tay, đến ngũ quan, tất cả gần như được tái hiện tỉ lệ 1:1.

Đó là hình dáng của Ngu Tri Bạch.

Thưởng Nam lật đi lật lại con búp bê giấy vài lần nhưng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

[14: Thực ra, cậu có thể thử tỏ ra nhiệt tình hơn với người giấy. Hai người đã bắt đầu yêu đương rồi mà, cậu nên để cậu ta cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu, để cậu ta trải nghiệm vẻ đẹp của thế gian. Có vẻ đây là cách nhanh chóng để giảm giá trị hắc hóa xuống 0 và khi đó chúng ta có thể rời đi.]

Vì thế, cả ngày hôm đó Thưởng Nam đều xem phim tình cảm lãng mạn.

Cốt truyện phim rất ngọt ngào, nhưng không biết liệu Ngu Tri Bạch không phải con người có thích không.

Ngu Tri Bạch chỉ xuất hiện ở bệnh viện vào buổi tối, trước đó cậu ấy đã đi học. Khi đến, cậu ấy vẫn mặc đồng phục học sinh và đeo ba lô, trên tay còn cầm mấy hộp cơm.

Các y tá ở tầng này đã làm thủ tục đăng ký cho cậu ấy từ trước nên khi thấy cậu ấy đến thì không hỏi gì thêm mà cho vào luôn.

Cánh cửa phòng bệnh chỉ khép hờ, cậu ấy đẩy nhẹ cửa bước vào nhưng bên trong phòng lại trống không, không một bóng người, chỉ có sách vở và bài tập được xếp gọn gàng trên bàn.

"Nam Nam." Ngu Tri Bạch bước vào, đóng cửa lại rồi khẽ gọi Thưởng Nam.

Không có ai trả lời.

Cậu đi đâu rồi?

Ánh mắt của Ngu Tri Bạch dần trở nên u ám nhưng lúc này cơ thể cậu ấy bất ngờ bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau. Cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của Thưởng Nam, ánh mắt cậu ấy lập tức dịu lại.

Thưởng Nam buông Ngu Tri Bạch ra, vòng ra trước mặt cậu ấy. Cậu vẫn đang mặc đồ bệnh nhân, trông yếu ớt và nhợt nhạt nhưng lại đầy sức sống.

“Cho cậu một bất ngờ.” Thưởng Nam nhéo nhẹ má Ngu Tri Bạch: “Vui không?”

Kể từ khi biết về quá khứ đen tối của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam luôn cảm thấy cậu ấy giống như một chú chó nhỏ bị thương.

Nhưng chú chó nhỏ này đã trở thành người giấy đầy oán hận từ lâu rồi.

Người giấy bị giật mình, ngay lập tức nó đẩy Thưởng Nam ngồi xuống ghế rồi cúi đầu cắn lấy môi cậu như đang nghiền nát. So với đêm qua, hành động của cậu ấy còn trực tiếp và không kiềm chế hơn nhiều.

Thưởng Nam cảm nhận được vị máu trong miệng mình, chắc chắn đó là máu của cậu, không thể là của Ngu Tri Bạch.

Có vẻ, cậu đã nghĩ nhiều rồi.

Người không phải là người như Ngu Tri Bạch vẫn rất ăn ý với những cảnh tình cảm lãng mạn trong phim.

Thưởng Nam không bỏ lỡ cơ hội, ôm lấy eo Ngu Tri Bạch thì thầm: "Ngu Tri Bạch, mình thích cậu." Nói xong, mặt cậu đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

Ngu Tri Bạch không hề ngạc nhiên, không do dự, không tỏ ra bất ngờ. Cậu ấy cúi xuống, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Thưởng Nam, đôi môi nhuốm đỏ từ từ mở ra: “Mình muốn ăn sạch cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play